Chương : 100
Chương 100: Tôi vẫn chưa mở phòng khám
Đương nhiên, còn có một loại
 phương pháp khác cũng có thể thay
 thế châm cứu, đó là phương pháp xoa
 bóp tim ngoài lồng ngực.
Xoa bóp tim ngoài lồng ngực là
 phương pháp đơn giản nhất, thế
 nhưng, khó thấy hiệu quả. Thế nên,
 anh quyết định chọn phương thức
 châm cứu. Vừa an toàn nhất, vừa
 nhanh nhất!
Theo đường kim châm vào, lại
 thêm linh khí trợ giúp, mạch máu vốn
 bị tắc nghẽn nhanh chóng được khai
thông, trái tim bắt đầu đập lên khe
 khẽ.
Theo từng nhịp đập nhẹ nhàng
 của trái tim, sắc mặt người đàn ông
 dần dần hồng hào, hô hấp cũng trờ
 nên vững vàng hơn.
Sau khi châm cứu chừng mấy
 phút, người đàn ông chậm rãi mở mắt
 ra và tỉnh lại!
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” Mọi người
 xung quanh thấy người đàn ông đã
 tỉnh lại, lập tức kích động kêu lên.
“Chàng trai trẻ, y thuật của cậu
 thật đáng kinh ngạc. Nói gì thì nói
 cũng là bệnh nhồi máu cơ tim. Cậu lại
 chỉ mất mấy phút đã có thể cứu người
 ta sống lại. Khá, Khá lắm!”
“Đúng thế, so với ai đó chỉ biết
 nói miệng, đúng là cậu giỏi hơn nhiều.
 Trong khi người ta không muốn cứu
 chữa, thì cậu lại không chút nghĩ ngợi
 ra tay cứu giúp. Trong khi người ta còn
 nói muốn kiểm tra, muốn nọ muốn kia,
 thì cậu lại có thể chỉ cần bỏ ra mấy
 phút đã cứu sống được người bệnh.
 Giỏi quá!”
“Đúng vậy, lại còn khoe khoang là
 thành viên của Hiệp hội Y khoa Quốc
 tế nữa chứ. Ngay cả một cậu nhóc
 cũng không bằng, đúng là đồ bỏ đi!”
“Tôi nhổ vào! Hiệp hội Y khoa
 Quốc tế mà lại nhận cái loại người rác
 rười này làm bác sĩ, đúng là không ra gì!”
Lúc này Giang Bắc Minh cũng
đứng lên, nhìn về phía Đặng Vũ
 Thành, hờ hững hỏi anh ta: “Anh là
 thành viên của Hiệp hội Y khoa Quốc
 tế?”
“Liên quan gì đến mày?” Hiện tại
 tâm tình của Đặng Vũ Thành có thể
 dùng hai từ ‘hỏng bét’ đề hình dung.
 Thực sự là anh ta không nghĩ tới, trong
 vấn đề y thuật Giang Bắc Minh cũng
 giỏi như vậy. Vốn dĩ anh ta còn cho
 rằng y thuật của mình đủ đề có thể
 dẫm bẹp Giang Bắc Minh. Ai ngờ, bây
 giờ chính anh ta lại là người bị Giang
 Bắc Minh dẫm cho nát bét!
“Anh cảm thấy, với cái y đức thấy
 chết mà không cứu này của anh còn
 có thề tiếp tục ở lại Hiệp hội Y khoa
 Quốc Tế được sao?” Giang Bắc Minh
híp mắt hỏi. Bởi vì chính anh cũng là
 một bác sĩ. Thế nên, Giang Bắc Minh
 ghét nhất chính là cái loại bác sĩ
 không có y đức kia.
Những ngành nghề khác, nếu
 như làm việc không có đạo đức, cũng
 sẽ không có ảnh hường quá lớn. Thế
 nhưng, chỉ riêng cái ngành y sĩ này,
 nếu như không có đạo đức, sẽ ảnh
 hường trực tiếp đến mạng sống của
 người khác!
“Ôi trời, đúng là chuyện cười mà!”
 Đặng Vũ Thành lập tức chế nhạo:
 “Cậu mới cứu được một người như
 vậy, đã định nói chuyện y đức với tôi?
 Y đức của tôi như thế nào, đến lượt
 cậu bình luận chắc? Hơn nữa, việc tôi
 có thể gia nhập Hiệp hội Y khoa Quốc
tế hay không thì có liên quan gì đến
 cậu?”
Giang Bắc Minh không nói hai lời,
 lập tức lấy điện thoại di động ra, cứ
 thế gọi một cuộc điện thoại.
“A lô, cô Lisa đấy phải không?”
 Giang Bắc Minh nhanh chóng nói
 chuyện với đầu dây bên kia điện thoại.
“Là tôi đây. Anh Giang, giờ này
 anh còn gọi điện thoại cho tôi, có
 chuyện gì thế?” Lisa hỏi: “Đúng rồi,
 anh Giang này, tôi đã quyết định, đề
 anh qua bên này điều trị bệnh ung thư
 vú cho tôi. Khi nào anh có thời gian
 rảnh rỗi, tôi sẽ đi qua tìm anh!”
“Cái này đề sau hãy nói. Lisa, tôi
 hỏi cô chuyện này, bên phía Hiệp hội Y
 khoa Quốc tế của các cô có phải có
một vị bác sĩ tên là Đặng Vũ Thành
 không?” Giang Bắc Minh hỏi.
“Đặng Vũ Thành?” Lisa sửng sốt
 một chút, sau đó gật đầu nói: “Đúng,
 đúng là có một vị bác sĩ tên như thế.
 Vừa gia nhập năm nay. Tính đến giờ
 cũng được nửa năm rồi. Sao thế? Anh
 biết vị bác sĩ này sao?”
“Biết chứ!” Giang Bắc Minh gật
 đầu bảo: “Cô Lisa, tôi rất muốn hỏi
 một chút, tại sao Hiệp hội Y khoa
 Quốc tế của các cô lại có một thành
 viên như thế. Rõ ràng nhìn thấy bệnh
 nhân ngã ngay trước mặt, nhưng lại
 nhắm mắt làm ngơ, thấy chết không
 cứu. Đã thế anh ta còn ra tay xô xát
 với người nhà bệnh nhân. Hiệp hội Y
 khoa Quốc tế của các cô lại có thể
chấp nhận một người như thế làm bác sĩ”
“Thấy chết mà không cứu? Còn
 xô xát ra tay với người nhà bệnh nhân?
 Người mà cậu đang nói đến chính là
 bác sĩ Đặng Vũ Thành sao?” Lisa sửng
 sốt một chút, hỏi lại anh một lần nữa.
“Đúng thế!” Giang Bắc Minh lập
 tức nói rõ mọi chuyện: “Vừa mới nãy
 thôi, ở đây có một bệnh nhân mắc
 bệnh nhồi máu cơ tim dẫn đến ngất
 xỉu. Người nhà bệnh nhân đã phải quỳ
 xuống, khẩn khoản cầu xin bác sĩ
 Đặng Vũ Thành chữa trị giúp. Bác sĩ
 Đặng Vũ Thành không những từ chối
 đối phương, mà còn đầy người ta ngã
 xuống đất! Đã thế anh ta còn nói anh
 ta là thành viên của Hiệp hội Y khoa
Quốc tế, người nhà bệnh nhân mời
 không nổi!”
“Còn có chuyện như vậy sao?
 Khốn nạn thật!” Lisa lớn tiếng nói với
 Giang Bắc Minh: “Anh Giang, bây giờ
 Đặng Vũ Thành có ở trước mặt anh
 không? Anh để anh ta nghe điện
 thoại!”
“Được!” Giang Bắc Minh gật đầu,
 sau đó đưa điện thoại di động cho
 Đặng Vũ Thành, nói với anh ta: “Nghe
 điện thoại đi, cô Lisa của Hiệp hội Y
 khoa Quốc tế nhà anh tìm anh đấy.”
Nhưng ai biết, Đặng Vũ Thành
 cười lạnh một tiếng, nói: “Cô Lisa? Cái
 loại như mày mà cũng có tư cách biết
 cô Lisa á?”
Nói xong, Đặng Vũ Thành nhận
lấy điện thoại từ tay Giang Bắc Minh,
 hướng vào mic lớn tiếng nói: “Cô mà là
 Lisa thì tôi phải là Tổng thống nước Mỹ
 đấy. Cút đi. Cô có biết, giả mạo cô
 Lisa là tội danh gì không? Đúng là con
 ngu!”
Nói xong, Đặng Vũ Thành lập tức
 kết thúc cuộc gọi!
Chẳng qua là anh ta vừa cúp điện
 thoại của Giang Bắc Minh chưa tới
 một phút, thì điện thoại di động của
 anh ta lại vang lên.
Khi anh ta lấy điện thoại di động
 ra, nhìn thấy dãy số hiền thị trên màn
 hình là số của nước Mỹ, bên trên còn
 ghi chú tên người gọi là cô Lisa, sắc
 mặt của anh ta lập tức thay đổi!
“A lô, cô Lisa đấy ạ?” Đặng Vũ
Thành nhận điện thoại, cần thận từng
 li từng tí một hỏi.
“Đặng Vũ Thành, bắt đầu từ bây
 giờ, anh đã không phải là thành viên
 của Hiệp hội Y khoa Quốc tế chúng tôi
 nữa!” Lisa lớn tiếng nói vào trong điện
 thoại: ” Hiệp hội Y khoa Quốc tế
 chúng tôi không cần loại người không
 có y đức lại còn khốn nạn như anh. Bởi
 vì, chính anh sẽ làm xấu mặt toàn bộ
 các thành viên khác của Hiệp hội!”
Nói xong, Lisa cứ thế cúp điện
 thoại!
Lúc này sắc mặt của Đặng Vũ
 Thành khó coi vô cùng. Dù có thế nào
 đi chăng nữa, anh ta cũng không nghĩ
 tới chuyện, anh ta vốn tràn đầy tự tin
 có thề đoạt lại Thầm Thanh Lan từ tay
một thằng oắt con vô dụng.
Chứ tuyệt đối không nghĩ tới, mọi
 chuyện lại phát triển đến nước này.
 Anh ta không chỉ không đoạt được
 Thẩm Thanh Lan về, mà ngay cả thân
 phận bác sĩ anh ta vẫn lấy làm kiêu
 ngạo cũng mất theo luôn!
Bên kia, Giang Bắc Minh lấy giấy
 bút ra, nhanh chóng viết xuống một
 phương thuốc cho người phụ nữ trung
 niên kia và dặn dò bà ấy:
“Cô cứ theo phương thuốc viết
 trên này, bốc thuốc cho chồng cô
 uống. Mỗi ngày một thang, chia làm
 sáng tối, mỗi buồi uống một lần, kiên
 trì dùng một tháng, chứng nhồi máu
 cơ tim của ông ấy sẽ khỏi hẳn.”
“Thằng ranh con, mày chờ đấy.
Mày cứ chờ đấy cho ông!” Đặng Vũ
 Thành hét lớn về phía Giang Bắc Minh.
 Sau đó, quay về phía Thẩm Thanh Lan
 lớn tiếng quát: “Thầm Thanh Lan, con
 đàn bà thối, mày cũng chờ cho đó cho
 ông. Sớm muộn gì cùng có một ngày,
 ông sẽ xử lý chúng mày!”
Nói xong, Đặng Vũ Thành xoay
 người, phầy tay áo bỏ đi!
Giang Bắc Minh nhìn Đặng Vũ
 Thành một chút, đối với loại người như
 thế, anh chỉ thấy xem thường!
“Cảm ơn cậu, chàng trai trẻ. Thật
 sự cảm ơn cậu rất nhiều!” Người phụ
 nữ trung niên vội vàng nói lời cảm ơn
 với Giang Bắc Minh!
“Chàng trai, y thuật của cậu khá
lắm. Cậu làm ở bệnh viện nào thế?
Sau này chúng tôi có bệnh gì, sẽ đến
 đó tìm cậu khám!”
“Đúng vậy, chúng tôi đều sẽ đi
 tìm cậu khám bệnh!”
“Thần y như thế, sao có thể đi
 làm ở bệnh viện được? Chắc chắn cậu
 ấy phải có phòng khám riêng. Nhóc
 con, phòng khám của cậu ở đâu thế?
 Nói cho chúng tôi biết đi, chắc chắn
 chúng tôi sẽ tìm cậu khám bệnh!”
Giang Bắc Minh hơi đỏ mặt, ngại
 ngùng nói: “Thật ngại quá, bây giờ tôi
 vẫn chưa mở phòng khám, cũng chưa
 từng đi làm ở bênh viên bao giờ.”