Chương : 196
Chương 196: Nước chanh
“Ô…” Giang Bắc Minh cười đầy ần
 ý, nhìn Dương Tư Minh rồi nói: “Cho
 nên, ông cố ý đập nát bảng hiệu của
 tôi là ông chỉ đang đùa tôi thôi sao?”
“E hèm, việc này, đúng vậy, vừa
 rồi tôi chỉ đùa với cậu thôi. Lúc trước
 tôi không có ý đập phá bảng hiệu, chỉ
 là vô tình…”
“Nhưng mà, tôi không nói đùa với
 ông!” Giang Bắc Minh hét vào mặt
 Dương Tư Minh mà không đợi Dương
 Tư Minh nói xong.
“Dương Tư Minh, tôi không quan
 tâm ông có đang nói đùa với tôi hay
 không, nhưng vì ông đã đòi cá cược,
 và tôi đã đồng ý cá cược thì bây giờ
 khi ông thua, ông phải tôn tôi làm thầy,
 hơn nữa phải dựa theo truyền thống
 bái thầy của đông y. Dương Hoàng
 Việt, mang ghế ra cho anh! ”
Giang Bắc Minh hét to với Dương
 Hoàng Việt. Sau khi Dương Hoàng
 Việt lấy ghế ra, Giang Bắc Minh ngồi
 trên ghế, bắt chéo chân, nhìn Dương
 Tư Minh, và nói: “Dương Tư Minh, đến
 đây, dập đầu bái thầy đi!”
“Giang Bắc Minh, không, không
 cần thiết đúng không?” Dương Tư
 Minh lúng túng cười nói. Nếu thật sự
 phải tôn Giang Bắc Minh mới hai mươi
 tuổi làm thầy thì việc đó còn tàn nhẫn
 hơn là giết ông ta đi!
“Ông cho rằng có cần thiết
 không?” Giang Bắc Minh lạnh lùng
 nhìn Dương Tư Minh hỏi: “Dương Tư
 Minh, tôi sẵn sàng đánh cược và nếu
 thua sẵn sàng chịu cược. Ông sống
 lâu hơn tôi. Tôi không cần phải dạy
 ông về điều này, phải không?”
“Giang Bắc Minh, làm người thì
 phải biết để đường lui, đùng việc gì
 cũng ép người ta đến đường cùng”
 Dương Tư Minh cũng nhìn ra được, lúc
này Giang Bắc Minh cũng không định
 buông tha cho ông, thế là ông ta vẫn
 phải cắn răng mỉm cười. Hai con ngươi
 lập tức trở nên u ám.
Giang Bắc Minh liếc nhìn Dương
 Tư Minh rồi nói. “Xin lỗi, con người tôi
 đã làm việc gì là thích làm đến cùng!”
“Dập đầu, bái thầy!”
“Dập đầu, bái thầy!”
Những người xung quanh lúc này
 cũng hét lớn lên bắt Dương tư Minh
 phải dập đầu.
Những thớ cơ trên mặt Dương Tư
 Minh run lên, cuối cùng, ông ta bất lực
 nhìn Giang Bắc Minh, sau đó chậm rãi
 đi tới trước mặt Giang Bắc Minh.
Ông ta đứng ngần người trước
 mặt Giang Bắc Minh gần ba phút vẫn
 chưa chịu quỳ xuống. Trước mặt ông
 ta chỉ là một người đàn ông tầm hai
 mươi tuổi, còn bản thân ông ta, xét về
 tuổi tác, có khi còn hơn tuổi cha của
 Giang bắc Minh, bắt ông ta quỳ xuống
 trước mặt anh. Ông ta thực sự không
 làm được!
Nhưng đúng lúc này, trong đám
 người, tuy không biết là ai nhưng
 người đó đã chạy tới sau lưng Dương
 Tư Minh đá mạnh vào chân ông ta!
Đầu gối của Dương Tư Minh đột
nhiên mềm nhũn ra, ông ta quỳ xuống
trước mặt Giang Bắc Minh.
Bây giờ ông ta đã quỳ xuống rồi,
 không còn cách nào nữa.
Trong lúc tuyệt vọng, ông ta nói
 với Giang Bắc Minh. “Thầy, xin thầy
 nhận của con một lạy!”
Nói xong, Dương Tư Minh dập
 đầu ba cái trước mặt Giang Bắc Minh.
“Được lắm!” Giang Bắc Minh cười
 nói. “Sau này gặp mặt, ông nhất định
 phải cung kính với tôi, phải coi tôi như
 thầy của ông!”
“Tôi…” Dương Tư Minh cổ họng
 như nghẹn lại, ông ta biết mặt mũi của
 mình đã mất hết ở đây rồi, chuyện này
 nhất định sẽ bị truyền ra ngoài, sau
 này thật sự sẽ không còn mặt mũi nào
 gặp mặt đồng nghiệp và học sinh nữa.
Dương Tư Minh và Dương Tư
 Khôn vội vàng rời đi.
Lúc này, đám đông khán giả đã
 đồng loạt giơ ngón tay cái với Giang
 Bắc Minh, từng người từng người một,
 ai cũng khen ngợi ya thuật của Giang
 Bắc Minh thực sự tuyệt vời và đáng
 kinh ngạc.
Hơn nữa, bọn họ đều thúc giục
 Giang Bắc Minh sớm mở của phòng
 khám, đề họ có thể đến khám bệnh.
Giang Bắc Minh cười với mọi
 người, cùng mọi người trò chuyện một
hồi, sau đó cũng ra về.
Lý do khiến anh rời đi vội vàng
 như vậy là vì anh nhận được cuộc gọi
 từ Tề Bảo Nhi và Hồ Khánh Linh.
Hai người họ hôm qua đã mua
 đồng phục, vốn tưởng sáng nay Giang
 Bắc Minh sẽ gọi điện bảo bọn họ đi
 làm ở cửa hàng trang sức, nhưng
 không ngờ rằng đợi đến gần trưa mà
 Giang Bắc Minh cũng không gọi cho
 họ. Trong lúc lo lắng, họ không còn
 cách nào khác là gọi điện cho Giang
 Bắc Minh.
Giang Bắc Minh sau đó nhớ ra
 rằng ngày hôm qua anh đã hứa đưa
 họ đến làm việc trong tiệm trang sức,
nhưng bởi vì việc Dương Tư Minh đã
 đập vỡ bảng hiệu của phòng khám mà
quên mất.
Vì vậy, sau khi bàn giao mọi việc ở
 phòng y tế cho Dương Hoàng Việt,
 Giang Bắc Minh lái xe và nhanh chóng
 đi về phía căn hộ nơi Tề Bảo Nhi sống.
Lúc đến dưới căn hộ, Giang Bắc
 Minh nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp
 mặc đồng phục màu đen đã đứng đó.
Thẩm Thanh Lan cũng thường
 mặc đồng phục công sở, nhưng khi
 nhìn thấy Tề Bảo Nhi và Hồ Khánh
 Linh mặc đồng phục công sở, Giang
 Bắc Minh vẫn thấy có chút gì đó
 khang khác. So với sự điềm tĩnh và
trường thành của Thầm Thanh Lan, Tề
 Bảo Nhi và Hồ Khánh Linh toát lên vẻ
 trẻ trung đầy sức sống hơn. Mặc trang
 phục công sở, họ bộc lộ sự trẻ trung
 trong sự chuyên nghiệp, trông rất độc
 đáo.
Đôi khi Giang Bắc Minh phát hiện
 ra rằng mỗi một người phụ nữ thực sự
 là một sinh vật rất đặc biệt.
Có thể đối với một người đàn ông
 mà nói, cho dù mặc quần áo thế nào,
 bất kể có phong thái hay gì khác thì
 cũng đều không có gì thay đồi.
Nhưng phụ nữ thì khác, chỉ cần
 một người phụ nữ thay một bộ quần
áo và một phong cách khác thì cả
 người sẽ thay đổi. Vì đã quen với cách
 ăn mặc thường ngày của Tề Bảo Nhi
 và Hồ Khánh Linh nên khi thấy cả hai
 đều mặc trang phục công sở, Giang
 Bắc Minh thực sự rất ngạc nhiên.
“Anh Bắc Minh” Hồ Khánh Linh
 trông rất vui vẻ khi nhìn thấy Giang
 Bắc Minh, cảm một chiếc cốc giữ
 nhiệt trong tay, cô ấy đi đến chỗ Giang
 Bắc Minh và đưa chiếc cốc giữ nhiệt
 cho anh. “Anh Bắc Minh, cho anh này.”
“Đây là cái gì?” Giang Bắc Minh
 ngạc nhiên, hỏi.
“Nước chanh.” Hồ Khánh Linh nói.
 “Thời tiết quá nóng, uống thêm nước
chanh rất tốt cho cơ thể.”
 Có lẽ đây là lần đầu tiên Hồ
 Khánh Linh có cảm giác thích một
 người con trai, hoặc cũng có thề là lần
 đầu tiên tặng quà cho một người con
 trai nên sau khi Hồ Khánh Linh nói
 những lời này, khuôn mặt xinh đẹp đỏ
 bừng, thậm chí không dám nhìn Giang
 Bắc Minh. Cô cúi đầu xuống, vân vê
 vạt áo của mình.
“Cảm ơn!” Giang Bắc Minh cười
 nói, đồng thời trong lòng cũng hối
 hận, nếu biết thế này thì đã không để
 Hồ Khánh Linh đi làm trong tiệm trang
 sức của anh, nếu sau này ngày nào
 cũng phải tiếp xúc với cô ấy thì sao?
“Đi thôi, đi thôi!“ Tề Bảo Nhi đột
 nhiên tiến lên kéo Hồ Khánh Linh.
 “Mau đi làm!”
Tể Bảo Nhi trong lòng có chút
 chua xót, cô biết Hồ Khánh Linh thích
 Giang Bắc Minh, cô cũng biết Giang
 Bắc Minh đã có vợ, nhưng không biết
 tại sao khi nhìn thấy Hồ Khánh Linh
 tặng Giang Bắc Minh quà, trong lòng
 Tề Bảo Nhi vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô thậm chí có chút hối hận, tại
 sao cô lại không chuẩn bị một cốc
 nước chanh đề tặng cho Giang Bắc
 Minh!