Chương : 71
Chương 71: Coi mạng người như cỏ rác!
Nghe bác sĩ nói như vậy thì những
 người có mặt lại tiếp tục bàn tán xôn xao.
Bác sĩ này thật sự vô nhân đạo!
Vì công việc của bản thân, vì danh
 tiếng của bệnh viện mà coi mạng người
 như cỏ rác!
“Mấy người đừng có ồn ào ở chỗ
 này!” Bác sĩ hét vào mặt những người
 đang đứng xem: “Nếu còn ai tranh cãi ở
 đây nữa thì ra khỏi bệnh viện luôn đi,
 đem bệnh nhân của mấy người đi luôn
 cũng được!”
“Đi thì đi!” Một số người đứng xem
cãi lại: ‘Mày muốn chữa bệnh cho ông
 đây thì chưa chắc ông đây đã cho mày
 khám! Bọn tao đi hết, để xem Viện
 trưởng của mày xử lý mày như thế nào!”
“Cút đi!” Bác sĩ nói lớn: “Ông đây
 thiếu cái gì chứ không bao giờ thiếu
 bệnh nhân, chỉ cần kê thêm thuốc bổ thì
 thu nhập của bệnh viện vẫn tốt như
 thường, sẽ không…”
Bác sĩ nói đến đây thì đột nhiên
 nghẹn lời, anh ta chợt nhận ra rằng
 mình đã lỡ lời trong lúc tức giận!
“Anh nói gì vậy? Khó trách mỗi ngày
 em trai của tôi đều phải uống hơn chục
 loại thuốc, còn có mấy lọ thuốc đặc trị
 khác nữa. Tiền thuốc một ngày cũng
 gần ba chục triệu đồng. Là do anh tùy
 tiện kê đại thuốc sao?”
“Me nó! Bác sĩ lang băm, mày là
 bác sĩ lang băm, mày đã cào bao nhiêu
 tiên của gia đình bọn tao rồi hả? Hôm
nay tao sẽ giết mày!”
“Tao đã vay tiền khắp nơi để chữa
 bệnh cho ba tao, vậy mà mày dám tùy
 tiện kê đơn thuốc cho ba tao sao? Làm
 vậy chỉ để tăng thu nhập cho bệnh viện
 thôi à? Mà có còn là con người hay
 không?”
Đám đông đứng xem đột nhiên tức
 giận vọt đến trước mặt vị bác sĩ kia.
Lúc này, Thẩm Thanh Lan cầm điện
 thoại di động lên và bắt đầu gọi.
“Cô định làm gì?” Giang Bắc Minh
 bước lên phía trước hỏi.
“Tôi đã gọi cho Viện trưởng để yêu
 cầu ông ấy tìm bác sĩ khác cứu anh
 Tony!” Thẩm Thanh Lan vội vàng nói:
 “Nếu có chuyện gì xảy ra với anh Tony
 thì tập đoàn của chúng tôi sẽ gặp rắc
 rối lớn!”
“Không sao đâu.” Giang Bắc Minh
lắc đầu: “Có tôi ở đây rồi, đừng lo lắng!”
“Anh sao?” Thẩm Thanh Lan sửng
 sốt, cô lập tức hỏi: “Anh định cứu anh
 Tony hả?”
“Ừ!” Giang Bắc Minh gật đầu.
“Bắc Minh, đừng làm loạn nữa!”
 Thẩm Thanh Lan vội vàng nói: “Chút
 kiến thức y học nhỏ nhoi của anh chỉ là
 học được từ việc xem các đoạn phim
 trên mạng mà thôi, căn bản không phải
 là kỹ năng được học từ trường lớp chính
 quy! Làm sao anh có thể chữa trị cho
 anh Tony được? Nếu có chuyện gì xảy
 ra với anh ta thì công ty của chúng tôi
 sẽ gặp rắc rối lớn!”
“Tin tưởng tôi…” Giang Bắc Minh
 nắm tay Thẩm Thanh Lan rồi nói: “Đừng
 lo lắng, có tôi ở đây thì anh ta không thể
 chết được đâu.”
Khi nhìn thấy ánh mắt kiên định và
 lảng nghe giọng nói vững vàng của
 Giang Bắc Minh thì Thẩm Thanh Lan
 đột nhiên cảm thấy bớt căng thẳng.
Dường như trong khoảnh khắc ngắn
 ngủi nào đó, cô đã tin tưởng anh.
Giang Bắc Minh bước tới rồi vội
 vàng lấy mấy cây kim bạc ra, anh chuẩn
 bị châm vào cơ thể của Tony.
Trên thực tế, tình trạng của Tony
 như thế nào thì Giang Bắc Minh là
 người hiểu rõ nhất! Anh ta chỉ bị ngộ
 độc thực phẩm chứ không phải mắc
 bệnh gì nghiêm trọng cải!
Đối với Giang Bắc Minh thì điều trị
 ngộ độc thực phẩm lại cực kỳ dễ dàng.
 Anh bắt đầu châm một mũi kim rồi
 truyền một luồng khí vào để làm tiêu
 tan các chất độc có trong cơ thể của
 Tony, sau đó thì trục xuất nó ra ngoài.
Đối với anh mà nói, một cuộc điều
trị như vậy có thể được thực hiện chỉ
 trong vòng mười phút!
Ngay lúc Giang Bắc Minh định
 châm kim, đột nhiên kim bạc trong tay
 anh bị giật phăng rồi rơi xuống mặt đất.
““Cút ngay, đây là bệnh viện của
 chúng tôi. Anh không được phép chữa
 trị cho bệnh nhân ở đây!”
Giang Bắc Minh quay đầu lại thì
 thấy vị bác sĩ phụ trách lúc nãy không
 biết từ lúc nào đã thoát khỏi đám người
 đang phẫn nộ mà chạy tới giật lấy cây
 kim bạc trên tay anh!
“Anh lập tức biến khỏi đây cho tôi!
 Nếu muốn chữa trị cho bệnh nhân này
 thì có thể mang anh ta cùng nhau rời
 khỏi đây! Đừng điều trị trong bệnh viện
 của chúng tôi. Nếu có chuyện gì xảy ra
 thì tôi…
Vị bác sĩ kia chưa kịp nói xong thì
Giang Bắc Minh đã nhấc chân lên rồi đá
 anh ta ngã xuống đất.
“Cậu trai trẻ, cậu cứ yên tâm điều trị
 cho bệnh nhân đi! Để ông đây giúp cậu
 trông chừng cái thằng khốn nạn này.
 Nếu anh ta còn dám xông lên thì ông
 đây sẽ cho biết tay ngay!” Một trong
 những người đứng xem nói với Giang
 Bắc Minh, sau khi nói xong thì anh ta
 đấm đá vào người của vị bác sĩ đang
 nắm trên mặt đất.
Giang Bắc Minh nhặt cây kim bạc
 dưới đất lên rồi trực tiếp đâm vào cơ
 thể của người đã ngất đi là Tony.
Sau đó, anh truyên một luồng khí
 vào sâu trong cơ thể của người nọ, ngay
 lúc này, với sự trợ giúp của luồng khí thì
 những chất độc trong người Tony bắt
 đầu được loại bỏ dần!
Một vài phút trôi qua.
 “Phụt!”
Một tiếng động lớn vang lên, sau
 đó, bầu không khí đột nhiên xuất hiện
 một mùi hôi thối khiến mọi người có
 mặt phải vội vàng bịt mũi!
Giang Bắc Minh mỉm cười khi nghe
 thấy âm thanh này, anh nói: “Được rồi.”
“Xong rồi sao?” Lúc này, Thẩm
 Thanh Lan cũng che mũi, cô nhìn Giang
 Bắc Minh rồi hỏi.
“Ừ!” Giang Bắc Minh gật đầu: “Anh
 Tony chỉ bị ngộ độc thực phẩm mà thôi.
 Tôi vừa mới giải độc cho anh ta, mùi hôi
 này là do chất độc đã được thải ra đấy.
 Vì vậy, bây giờ không còn chất độc nào
 tồn đọng trong cơ thể Tony nữa, anh ta
 đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tuy nhiên, bệnh
 tình của Tony tương đối nghiêm trọng
 do ngộ độc thực phẩm ở cấp độ cao,
 cho dù đã thải được độc tố thì anh ta
 vẫn phải nằm viện hai ngày để phục hồi.”
“Chỉ cần không xảy ra vấn đề gì lớn
 thì tốt rồi. Tôi sẽ thu xếp cho anh ta
 nhập viện ngay!” Thẩm Thanh Lan nói.
Thế nhưng vào lúc này, thư ký của
 Thẩm Thanh Lan chạy tới: “Tổng giám
 đốc Thẩm, Lục Kỳ Yến đến rồi.”
“Lục Kỳ Yến đã đến rồi sao?” Thẩm
 Thanh Lan kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, lần này cô ấy đến để
 quay quảng cáo đại diện cho công ty
 chúng ta, tôi mới nhận được thông tin
 từ người đại diện của cô ấy, họ nói rằng
 Lục Kỳ Yến chỉ có hai tiếng để quay
 phim rồi còn gấp rút đến các thành phố
 khác để tham dự sự kiện nữa, cho nên
 người đại diện của cô ấy nói rằng chúng
 ta nên nhanh chóng thu xếp.” Thư ký
 gật đầu nói với Thẩm Thanh Lan.
“Được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay
 bây giờ.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, sau
 đó cô nói với thư ký: “Vậy thì tôi sẽ giao
mọi chuyện ở đây cho cô giải quyết, anh
 Tony không còn gặp phải vấn đề gì
 nghiêm trọng nữa. Tiếp theo thì anh ta
 cần nằm viện hai ngày để theo dõi, cô
 có thể giúp tôi làm thủ tục nhập viện.”
“Vâng!” Thư ký gật đầu nói: “Tổng
 giám đốc Thẩm, cô cứ yên tâm giao
 cho tôi.”
“Xe của tôi … Ngay khi Thẩm
 Thanh Lan chuẩn bị rời khỏi thì cô lập
 tức nhận ra rằng mình không hề lái xe
 đến bệnh viện, lúc nãy cô đã ngồi trên
 xe cấp cứu.
“Tôi sẽ đưa cô đến đó.” Giang Bắc
 Minh bước tới rồi nói với Thẩm Thanh
 Lan: “Dù sao thì tình trạng của Tony
 không còn nguy hiểm nữa, tôi ở đây
 cũng không có việc gì để làm.”
“Được thôi.” Thẩm Thanh Lan gật
 đầu, cô có thể yên tâm khi thư ký riêng
 của mình có mặt ở đây. Dù sao thì
người này đã đi theo cô gần ba năm rồi,
 hơn nữa, bình thường cô ấy làm việc rất chu đáo.