Chương : 74
Chương 74: Không cần đâu
Hai người quay lại công ty thì thư ký
 cũng đã trở về .
“Thế nào rồi? Đã thu xếp mọi việc
 trong bệnh viện giúp anh Tony chưa?”
 Thẩm Thanh Lan nhìn thư ký hỏi.
“Tổng giám đốc Thẩm, bên phía
 anh Tony đã giải quyết xong rồi.” Thư ký
 gật đầu trả lời: ‘Anh ta được sắp xếp
 nằm ở khu V.I.P, bệnh viện cũng cho biết
 sẽ theo dõi cụ thể tình trạng của anh
 Tony để đảm bảo rằng anh ta hồi phục
 trong thời gian sớm nhất.”
“Được rồi!” Thẩm Thanh Lan gật
 đầu nói: “Cảm ơn cô.”
“Tổng giám đốc Thẩm, cô khách
 sáo quá rồi.” Thư ký cười nhẹ:
“Nhân tiện, Tổng giám đốc Thẩm!
 Lần này thật nguy hiểm, cũng may mà
 có sự can thiệp nhanh chóng của bác sĩ
 Lưu Bình An nên anh Tony được cứu
 chữa kịp thời. Hơn nữa, bác sĩ Lưu Bình
 An cũng đã theo dõi anh Tony rất cẩn
 thận, cô có nghĩ chúng ta nên vì hành
 động lần này mà quyên góp một khoản
 tiền cho bệnh viện của bọn họ hay
 không? Để cảm ơn chẳng hạn?”
“Chờ đã…’ Thẩm Thanh Lan cau
 mày khi nghe được những lời này, cô
 hỏi lại: “Bác sĩ Lưu Bình An cứu chữa
 cho anh Tony sao? Cô nghe ai nói anh
 Tony được cứu bởi anh ta hả?”
“Không phải sao?” Thư ký sửng sốt:
 “Lúc ở bệnh viện, bác sĩ Lưu Bình An
 luôn miệng nói anh ta là người đã cứu
 sống anh Tony. Hơn nữa, Viện trưởng
 phó Viện trưởng đều khen ngợi anh ta,
còn thưởng thêm bảy chục triệu đồng.
 Anh ta cũng cho biết mình sẽ được
 thăng chức từ bác sĩ chủ nhiệm lên phó khoa.”
“Vớ vẩn!” Thẩm Thanh Lan đột
 nhiên tức giận: “Anh Tony rõ ràng đã
 được Bắc Minh cứu sống, làm sao có
 thể để bác sĩ khác nhận vơ thành tích
 về mình? Rốt cuộc bệnh viện Nhân dân
 số 1 đang xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ
 còn dám nhận công lao về mình à? Bây
 giờ tôi sẽ gọi điện cho Tôn Mạnh Hùng,
 tôi muốn hỏi xem chuyện gì đang diễn
 ra! Còn nữa, cái tên Lưu Bình An kia là ai?”
“Không cần!” Giang Bắc Minh ngồi ở
 bên cạnh xua tay nói với Thẩm Thanh
 Lan: “Tôi biết cái tên Lưu Bình An này!
 Không phải người đó đã từ chối không
 cho cô ký tên và cũng không chịu cứu
 chữa Tony khi người thân trong gia đình
anh ta không thế có mặt sao? Cái vị
 bác sĩ ở trong phòng cấp cứu đấy!”
Bây giờ, mỗi bác sĩ đều phải đeo
 thẻ nhân viên khi làm việc, cho nên
 trong lúc mọi người đang tranh luận với
 nhau thì Giang Bắc Minh đã nhìn thấy
 cái tên được viết trên tấm thẻ mà vị bác
 sĩ kia đeo trên ngực của anh ta, đó là
 Lưu Bình An!
“Là anh ta sao?” Thẩm Thanh Lan
 vừa nghe thấy là người kia thì tức giận
 nói: “Vì sợ phải chịu trách nhiệm, cho dù
 thấy chết cũng không chịu cứu bệnh
 nhân, vậy mà giờ dám còn mặt mũi để
 nhận vơ công lao cho bản thân sao?
 Không biết xấu hổ! Bệnh viện còn thăng
 chức, tăng lương và thưởng thêm tiền
 cho anh ta nữa! Đúng là mặt dày! Tôi sẽ
 gọi điện cho Tôn Mạnh Hùng ngay bây
 giờ để yêu cầu ông ta đuổi việc người
 kia đi!”
_ Thấm Thanh Lan không phải là kiểu
 người thích làm lớn chuyện, thế nhưng
 sự việc lần này thực sự khiến cô cảm
 thấy bức bối vô cùng.
Lưu Bình An quả nhiên là một kẻ
 xấu xa, anh ta sợ phải chịu trách nhiệm
 nên dù thấy bệnh nhân đang trong tình
 trạng nguy kịch cũng không chịu cứu
 chữa. Vậy mà sau khi Bắc Minh cứu
 Tony xong, anh ta không biết xấu hổ,
 còn dám nhận công lao về mình! Loại
 người này thật đáng khinh bỉ, đúng là vô
 liêm sỉ!
Bệnh viện là gì? Là nơi cứu chữa
 người bệnh! Nếu trong bệnh viện có
 những kẻ ác độc như vậy thì làm sao
đảm bảo được tính mạng của những
 bệnh nhân khác?
“Quên đi, không cần như vậy.” Giang
 Bắc Minh cười, anh không cho Thẩm
 Thanh Lan gọi điện: “Quả báo đến sớm
lắm, cho dù Lưu Bình An có đoạt đi
 công lao đó thì cũng không gây tổn hại
 gì đến tôi, có đúng không? Chỉ cần anh
 Tony khỏe mạnh là được!”
“Không, tôi nhất định phải đòi lại
 công bằng!” Thẩm Thanh Lan nói: “Tôi
 không thể cho phép cái loại người đê
 tiện này tiếp tục vênh váo!”
“Quên đi.” Giang Bắc Minh xua tay:
 “Cô chưa nghe câu “Càng trèo cao càng
 té đau’ sao? Yên tâm đi, cái loại người
 này sớm muộn gì cũng bị quả báo cho
 mà xem”
Thẩm Thanh Lan nghe thấy ý nghĩa
 khác trong lời nói của Giang Bắc Minh
 thì cau mày hỏi: “Ý của anh là thế nào?”
Giang Bắc Minh cười: “Không có ý
 gì, chẳng qua là Lưu Bình An sớm muộn
 gì cũng bị nghiệp quật thôi, nếu không
 tin thì cứ chờ xem”
_ Thực ra, Giang Bắc Minh cũng cực
 kỳ chán ghét những kẻ đê hèn như Lưu
 Bình An, khi biết anh ta nhận vơ công
 lao và được thăng quan tiến chức thì
 suy nghĩ đầu tiên của anh là muốn đánh
 chết người kia!
Đương nhiên, không phải vì Giang
 Bắc Minh muốn lấy lại công lao của
 chính mình, anh không phải là bác sĩ
 trong bệnh viện, cho nên mấy thứ này
 chẳng liên quan gì đến cuộc sống của anh cả.
Cái chính là không nên để những
 người như Lưu Bình An tiếp tục làm việc
 trong cương vị của một người bác sĩ,
 nếu một kẻ đáng khinh như vậy tiếp tục
 làm bác sĩ thì sẽ có thêm nhiều người bị hại!
Nhưng rồi Giang Bắc Minh đã phát
 hiện ra rằng Lưu Bình An không tham
 gia vào quá trình điều trị của anh Tony,
 cho nên anh ta hoàn toàn không biết
 tình trạng của bệnh nhân như thế nào.
Vì vậy, nếu sau này anh Tony gặp
 phải vấn đề gì thì Lưu Bình An sẽ cực kỳ
 hốt hoảng, đến lúc đó chuyện này sẽ bị
 khui ra ánh sáng thôi!
Thẩm Thanh Lan nghe Giang Bắc
 Minh nói vậy thì gật đầu trong sự nghi
 ngờ, sau đó cô cũng cất điện thoại……
Vào lúc này, trong bệnh viện.
Sau khi Tống Mạnh Cường trở về
 Lâm Hải thì anh ta vội vàng chạy đến
 bệnh viện để thăm Tony.
“Tony, mình xin lỗi về mọi chuyện
 đã xảy ra với cậu.” Tống Mạnh Cường
 đứng cạnh Tony rồi xin lỗi.
Hai người vốn dĩ có một mối quan
 hệ cực kỳ tốt, bởi vì Tống Mạnh Cường
 đã du học ở nước Mỹ. Khi đó, Tống
Mạnh Cường và anh Tony là bạn học
 của nhau, tình bạn của hai người bên
chặt như keo sơn vậy. Sau đó, hai người
 trở về quản lý sản nghiệp của gia đình,
 cho nên khi có cơ hội hợp tác thì bọn họ
 cảm thấy rất vui.
Những năm gần đây, quan hệ giữa
 hai người cũng không vì vấn đề hợp tác
 mà trở nên phai nhạt, ngược lại bọn họ
 càng thêm thân thiết hơn!
Đây cũng là lý do tại sao anh Tony
 đến Việt Nam mà không mang theo trợ
 lý hay bất cứ ai bên cạnh, bởi vì ở đây
 có Tống Mạnh Cường, điều này khiến
 anh ta cảm thấy cực kỳ yên tâm!
“Chuyện này không sao hết.” Anh
 Tony cười với Tống Mạnh Cường: “Hơn
 nữa, lần này là do ngộ độc thức ăn, có
 trách thì trách mình không kiểm soát
 được cái miệng mới đúng.”