Chương : 81
Chương 81: Lúc cần nhờ đến thì mới ân cần
“Bắc Minh, Thanh Lan, hai người
 vẫn khỏe chứ?” Lúc này, La Dương Vỹ
 đứng lên từ ghế sô pha, mỉm cười
 chào hỏi với Giang Bắc Minh và Thẩm
Thanh Lan.
Thấy cảnh tượng như vậy, Giang
Bắc Minh càng thêm khó hiểu.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó
“Bắc Minh, Thanh Lan, hai người
 vẫn khỏe chứ?” Lúc này, La Dương Vỹ
 đứng lên từ ghế sô pha, mỉm cười
 chào hỏi với Giang Bắc Minh và Thầm
Thanh Lan.
Thấy cảnh tượng như vậy, Giang
Bắc Minh càng thêm khó hiểu.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó
đều xách tay không đề đến nơi này.
 Mặc dù có đôi lúc cũng mang theo
 thứ gì đó đến, nhưng họ cũng chỉ
dùng để khoe khoang mà thôi.
Hôm nay, trong chớp mắt lại
 mang theo nhiều đồ tốt như vậy, hiền
 nhiên là có chuyện rồi. Hơn nữa sau
 khi gặp mình, họ lại lịch sự với mình
 như thế, lại còn lấy lòng, nhất định là
có yêu cầu gì đó cần nhờ đến mình.
Như vậy, có chuyện gì cần mình
giúp đỡ cơ chứ?
Nếu nói cả nhà bọn họ bỗng
 nhiên thay đồi tính cách, đánh chết
 Giang Bắc Minh cũng không tin. Khi
 ánh mắt Giang Bắc Minh nhìn lại một
 đống quà tặng được chất chồng trên
 bàn trà, Giang Bắc Minh lập tức hiểu ra.
Khi không mà tỏ ra ân cần, không
 phải chuyện gian trá thì cũng là
chuyện trộm cướp.
Từ trước đến nay, cả nhà bọn họ
Giang Bắc Minh không cần suy
 nghĩ cũng đoán được, nhất định là
 việc của La Dương Vỹ. Chắc chắn họ
 muốn mình nói vài lời tốt đẹp trước
 mặt Hồ Minh Đức, đề cho La Dương
 Vỹ có thể tiếp tục làm học trò của Hồ
Minh Đức.
“Chào các người.” Giang Bắc
 Minh mỉm cười, sau đó nói: “Vậy, các
 người có việc gì thì cứ tiếp tục trò
 chuyện, tôi thấy hơi mệt mỏi, tôi lên
lầu nghỉ ngơi trước đây.”
Muốn mình nói vài lời tốt đẹp
trước mặt Hồ Minh Đức, có thề sao?
Lúc trước, các người toàn nói
 những lời khó nghe vô cùng, cho dù
 chính anh cũng tuyệt đối không thể
 trao cơ hội cho La Dương Vỹ một lần
nữa, huống chỉ là Hồ Minh Đức!
Dù chính mình đến tìm Hồ Minh
 Đức để nói chuyện này, bản thân cũng
tự cảm thấy mất mặt!
“Này này này… Bắc Minh, cậu
đừng bỏ đi nhanh như vậy chứ!” Tôn
Hiều Thanh lập tức tiến lên gọi Giang
 Bắc Minh, nói: “Đến đây, mau ngồi
xuống, chúng ta tâm sự.”
“Đúng vậy, Bắc Minh, ngồi xuống
 tâm sự” Thầm Thanh Lan cũng gọi
 Giang Bắc Minh một tiếng. Cô không
 biết cà nhà La Dương Vỹ đến đây làm
 gì, nhưng thấy thái độ đối phương xem
 như không tệ, cho nên cô định làm dịu
 mối quan hệ giữa hai nhà xuống một
 tí.
“Vậy được, tâm sự thôi.” Giang
Bắc Minh gật đầu, sau đó ngồi xuống.
Tôn Hiểu Thanh vừa nhìn Giang
Bắc Minh vừa cười nói:
“Ai da, tôi càng nhìn càng thấy
 thích đứa trẻ Giang Bắc Minh này. Gần
 đây tôi mới phát hiện, đứa trẻ Giang
 Bắc Minh này lại có triển vọng như
 thế, quan trọng nhất là đứa trẻ này
 không hề nóng nảy. Các người có phát
 hiện hay không, lúc trước chúng tôi
 nói cậu ấy không có triền vọng, cậu ấy
không hề tức giận, ngược lại bản thân
lặng lẽ làm những chuyện mà mình
 thích. Bây giờ chẳng phải cậu đã có
tương lai rồi sao!
Con trai à, con phải học tập bản
 chất này của Bắc Minh nhà người ta.
 Bình thường con không nên tranh luận
 với người khác, cố gắng làm chuyện
 của bản thân, giống như Bắc Minh,
 hãy làm chuyện của mình trở nên lớn
 hơn và mạnh mẽ hơn, đến lúc đó
người khác liền ngoan ngoãn im lặng!”
“Đúng đúng đúng!” La Thanh
Lâm cũng mỉm cười và nói: “Không
 kiêu ngạo, không nóng nảy, lại khiêm
 tốn, hiếu học. Bắc Minh là một tấm
gương tốt!”
“Đúng vậy, sau này con sẽ noi
 gương anh Bắc Minh đề học tập, xem
 anh Bắc Minh là niềm tự hào của bản
 thân!” La Dương Vỹ gật đầu, nghiêm
túc nói.
Những lời này vừa được thốt ra
 làm cho Thầm Bát Long và Trương
Nhã cùng với Thầm Thanh Lan đều
hơi ngơ ngác. Cả nhà bọn họ đã xảy ra
 chuyện gì? Uống lộn thuốc ư? Họ lại
 đến nơi này và tâng bốc Giang Bắc
Minh không ngừng.
Giang Bắc Minh không nói gì. Anh
 chỉ cười, bưng trà lên và uống một
 ngụm, sau đó mới lên tiếng: “Nếu tôi
 đoán không sai, hôm nay các người
 đến đây để liều mạng tâng bốc, nịnh
 bợ tôi như vậy có phải vì muốn tôi nói
 với Hồ Minh Đức rằng ông ấy hãy cho
La Dương Vỹ một cơ hội nữa đúng không?”
“Các người nhìn xem, tôi đã nói
 đứa trẻ Bắc Minh này rất thông minh mà ”
Tôn Hiểu Thanh vừa cười ha ha vừa nói:
“Người thông minh chính là như
 thế, chẳng cần chúng ta mờ miệng,
 người ta đã hiểu rõ ý của chúng ta.
 Vậy, Bắc Minh à, mục đích hôm nay
 chú và thím đến đây chính là như thế.
Cậu xem, cậu và ông Hồ Minh Đức có
quan hệ tốt như vậy, hơn nữa quan hệ
 của hai nhà chúng ta vẫn rất vui vẻ.
 Đứa em trai La Dương Vỹ này của cậu,
 gần đây không có chuyện gì làm, suốt
ngày chỉ rảnh rỗi ở nhà rất nhàm chán.
Vì thế, cậu xem có thể gọi điện
 thoại cho Hồ Minh Đức và nói với ông
 ấy một câu, cả nhà chúng tôi đã biết
 sai rồi, chỉ cần ông ấy chịu cho La
 Dương Vỹ nhà chúng tôi một cơ hội,
 cho dù chuyện gì chúng tôi cũng sẵn
sàng làm!”
Nhìn đi.
Vì cầu xin người khác, đến La
 Dương Vỹ là em trai của anh cũng có
thể nói được.
Nếu là lúc trước, Giang Bắc Minh
 dám gọi một tiếng em trai trước mặt
 La Dương Vỹ, khẳng định sớm đã bị
mắng chết!
La Thanh Tâm cũng gật đầu, nói:
 “Bắc Minh, cậu xem, quan hệ giữa cậu
với Hồ Minh Đức không tệ, chỉ cần nói
giúp một câu là được rồi.”
Giang Bắc Minh tiếp tục nâng
 tách trà lên và uống một ngụm, cười
 nhạt, nói: “Thím Thẩm, chú La, không
 phải tôi không muốn giúp các người.
 Các người thử nghĩ lại xem, lúc trước
 các người đã nói những lời như thế
 nào? Tôi không muốn nói nhiều, chỉ
 hỏi các người một câu đơn giản, nếu
 khi ấy có ai đó nói những lời như thế
 với các người, các người sẽ nghĩ gì?
Các người có thể tha thứ cho đối
phương hay không?”
“Việc này…” Tôn Hiểu Thanh lúng
 túng một chút, sau đó nói: “Bắc Minh,
 tình huống lúc đó chẳng phải hơi đặc
 biệt hay sao? Hơn nữa, sự việc đã qua
 vài ngày, đoán chừng bây giờ Hồ Đức
 Minh đã hết tức giận. Bằng không, cậu
 lại đến nói giúp vài câu, ông ấy có mối
 quan hệ tốt với cậu, có thề ông ấy sẽ
nể mặt cậu vài phần.”
“Ông ấy có thể nể mặt tôi hay
không, tạm thời tôi không nói đến.”
Giang Bắc Minh cười nhạt, nói:
“Nhưng mà, tôi không có ý định
 cho các người mặt mũi. Thím Tôn, vừa
 rồi có một câu thím nói sai rồi. Các
 người luôn miệng nói tôi không có
 triển vọng, là kẻ vô dụng, loại chuyện
 thế này làm sao tôi có thể không tức
 giận được cơ chứ? Nếu tôi không hề
 tức giận, chẳng phải tôi là kẻ vô dụng
thật sự hay sao?
Tôi nói cho các người biết, chẳng
những tôi tức giận, mà còn giận dữ vô
cùng. Các người suy nghĩ một chút, từ
 lúc chúng ta quen biết đến nay cũng
 hơn một năm rồi đúng không? Trong
 một năm này, chúng ta hằn chạm mặt
 mấy chục lần đúng chứ? Ngoại trừ
 ngày hôm nay, còn những lần chạm
 mặt khác, chẳng phải lúc nào các
 người cũng luôn chửi rủa tôi như một
con chó ư?”
 “Các người đối xử với tôi như vậy,
 tôi còn giúp các người cầu xin Hồ
Minh Đức. Các người nói xem, tôi là kẻ
hèn nhát như vậy sao?” Giang Bắc
Minh tức giận, nói.
Lúc cần nhờ thì ân cần, ninh nọt.
 Còn không cần đến thì ghẻ lạnh, hắt hủi.
Cả nhà bọn họ hầu như diễn dịch
câu nói này vô cùng sâu sắc.
Bây giờ có việc muốn nhờ anh
 giúp đỡ, họ mới đến đây khen anh đôi
 câu rồi nâng anh lên tận trời. Còn lúc
không cần anh giúp đỡ, họ lại nói anh
là kẻ vô dụng, tên rác rười.
Nếu tôi thật sự giúp các người chỉ
 vì đôi câu khen ngợi như thế, tôi đây
thật sự là một kẻ hèn.
“Bắc Minh, cậu coi lại những lời
 này của cậu…” Nghe thấy Giang Bắc
 Minh nói những lời này, Tôn Hiểu
 Thanh cũng cảm thấy xấu hổ. Xác
 thực, ngoại trừ hôm nay ra, những lần
 chạm mặt khác bọn họ đều không hề
 giữ lại chút tình nghĩa và thể diện nào,
cứ cay nghiệt Giang Bắc Minh đến
mức thương tích đầy mình!