Chương : 83
Chương 83: Đã tìm được cửa hàng mặt tiền
Mấy ngày kế tiếp không có xảy ra
 chuyện gì. Mỗi ngày, Giang Bắc Minh
 đều chịu trách nhiệm đưa rước Thẩm
 Thanh Lan đi làm và tan tầm. Ngày
tháng đều trôi qua một cách bình yên.
Vốn dĩ Giang Bắc Minh tường
 rằng mấy ngày này Lý Hoa Hoa sẽ trả
 thù chính mình hoặc Thẩm Thanh Lan.
Nhưng mấy ngày gần đây, Lý Hoa Hoa
vẫn luôn xử lý chuyện đã xảy ra ở hai
ngày trước.
Chuyện đó ảnh hưởng rất lớn, làm
 cho cồ phiếu công ty Lý Hoa Hoa tuột
 dốc, những hệ lụy sau đó cũng lần
 lượt nối đuôi theo. Trong dòng tộc lại
 có người lấy chuyện này làm nhược
điềm, liên tục buộc tội Lý Hoa Hoa.
Đối mặt với áp lực ở bên ngoài lẫn
 bên trong dòng tộc, mấy hôm nay Lý
 Hoa Hoa vẫn luôn mệt mỏi đến mức
cạn kiệt sức lực. Vì thế, tạm thời Lý
Hoa Hoa cũng không thừa hơi sức đâu
 đề đối phó Giang Bắc Minh và Thầm
Thanh Lan.
Bên Dương Hoàng Việt cũng đã
 đào được toàn bộ tảng đá đó ra, hơn
 nữa đã tìm thấy một xưởng gia công
 trang sức, đưa hết tất cả ngọc bích
 đến xưởng gia công đề tiến hành gia
 công. Chỉ có một việc duy nhất làm
 chưa được tốt đó là không tìm được
một cửa hàng mặt tiền thích hợp.
Thành phố Lâm Hải không phải
khu đô thị loại một, cho nên không có
 nhiều cửa hàng mặt tiền. Những vị trí
 có mặt tiền tốt một chút đều bị người
 khác chiếm hết, làm ăn không tệ,
 người ta cũng không có ý muốn
chuyển nhượng.
Tuy những vị trí khác cũng có một
 ít cửa hàng mặt tiền, nhưng mà không
 được hoàn mỹ cho lắm, hoặc là cửa
 hàng mặt tiền quá nhỏ, hoặc là vị trí
 cửa hàng mặt tiền quá nghiêng. Tóm
lại, trong mấy ngày qua vẫn chưa tìm
được cửa hàng mặt tiền thích hợp.
“Anh Bắc Minh” bên kia điện
 thoại, Dương Hoàng Việt nói với Giang
 Bắc Minh: “Thành phố Lâm Hải của
 chúng ta không lớn, cho nên cửa hàng
 mặt tiền này thật sự rất khó tìm được.
 Bằng không, chúng ta cân nhắc một
 chút, có thể đến tỉnh bên kia tìm xem
 hay không? Nếu có thể mờ cửa hàng
 trang sức trong tỉnh, vậy khẳng định
 sẽ mang lại hiệu quả hơn so với ở
thành phố Lâm Hải.”
Giang Bắc Minh lắc đầu, nói:
 “Thôi bỏ đi, tạm thời không đến tỉnh
 bên cạnh, cứ tìm trong thành phố Lâm
 Hải trước xem sau, nếu thật sự không
tìm được thì lại bàn tiếp”
Xác thực, ở tỉnh bên kia thật sự
 có thể mang lại hiệu quả hơn so với
 thành phố Lâm Hải. Nếu có thể mờ
 bên đó, chắc chắn việc buôn bán sẽ
 thuận buồm xuôi gió hơn bên thành
phố Lâm Hải rất nhiều.
Nhưng mà, có lợi ắt phải có hại!
Tỉnh bên đó chắc rằng có không
 ít cửa hàng trang sức, trên cơ bản đã
 vào trạng thái bão hòa. Nếu bây giờ
chen vào, tất nhiên không hề dễ dàng.
Mặt khác, mình không có bất cứ
 mạng lưới nào ở tỉnh bên kia, qua bên
đó buôn bán cũng không phải quá tốt.
Hơn nữa, mục đích chủ yếu của
 Giang Bắc Minh còn chưa hoàn thành,
 anh còn muốn Thầm Thanh Lan chủ
 động gọi anh lên giường ngủ. Nếu lúc
này anh chạy đến tỉnh bên cạnh, vợ
chồng son mỗi người mỗi nơi, nếu như
 anh rời đi vậy chẳng phải không thể
 nào bò lên giường Thầm Thanh Lan
được đúng không?
Hiện tại, Giang Bắc Minh không
 phải thật sự thiếu tiền, không cần phải
 vì chút tiền đó mà ném vợ mình ra
 ngoài, vậy không cách nào hiểu nổi rồi.
“Thật ra, anh Bắc Minh à, không
 giấu gì anh, xác thực em đã tìm được
một cửa hàng mặt tiền ðở thành phố
Lâm Hải này. Diện tích đủ lớn, mở một
 cửa hàng trang sức tuyệt đối không
 thành vấn đề, hơn nữa tiền thuê cũng
 vô cùng rẻ.” Dương Hoàng Việt nói với
 Giang Bắc Minh: “Chỉ là, cái cửa hàng
mặt tiền đó…”
 “Làm sao?” Giang Bắc Minh hỏi.
“Chỉ là cái cửa hàng mặt tiền đó
 chẳng ai dám thuê.” Dương Hoàng việt
nói với Giang Bắc Minh:
“Lúc trước người ta có mở cửa
hàng quần áo ở nơi đó, sau lại có vài
nhân viên vô duyên vô cớ chết trong
 tiệm. Cuối cùng cửa hàng quần áo
 không thể mở tiếp được nữa, đành bỏ
 của chạy lấy người. Sau đó có rất
 nhiều người chú ý đến cửa hàng mặt
 tiền này, sau khi trang trí xong xuôi thì
 mờ cửa buôn bán, nhưng mà có rất
nhiều chuyện ly kỳ đã xảy ra.
Có ông chủ kia, mở cửa hàng
 chưa được ba tháng đã mắc phải
 bệnh nan y. Còn một ông chủ khác,
mới thuê chưa được nửa tháng thì bị
tai nạn giao thông và bị thương nặng,
 nghe nói ông ta đã trở thành người
 thực vật, bây giờ còn đang nằm trong
bệnh viện!”
“Dần dà, không còn ai dám thuê
 cửa hàng mặt tiền đó nữa, rốt cuộc ai
 cũng đều sợ chết.” Dương Hoàng Việt
 nói: “Cho nên cái cửa hàng mặt tiền
 đó vẫn luôn bỏ không, chẳng có ai thuê cả.”
“Ô?” Nghe thấy Dương Hoàng
Việt nói như vậy, Giang Bắc Minh lại
nảy sinh hứng thú, hỏi: “Có cửa hàng
mặt tiền như vậy thật sao?”
“Đúng vậy!” Dương Hoàng Việt
 gật đầu nói: “Bữa đầu tiên em đi tìm
 cửa hàng mặt tiền thì đã tìm thấy cửa
 hàng đó. Nói thật, trên đoạn đường đó
 chỉ có hai cửa hàng trang sức nhỏ bé,
 hơn nữa cửa hàng mặt tiền kia cũng
 rất lớn, mờ cửa hàng trang sức ở nơi
 đó là vô cùng thích hợp. Nhưng cái
 cửa hàng mặt tiền đó quá ma quái,
cho nên em liền loại bỏ trực tiếp.”
“Không sao đâu, đi thôi, chúng ta
 cùng đi xem thử” Giang Bắc Minh
hăng hái, nói với Dương Hoàng Việt.
“Anh Bắc Minh, anh đừng nói với
 em là anh thật sự có hứng thú với cái
 cửa hàng mặt tiền đó!” Dương Hoàng
 Việt trợn to mắt, hỏi: “Anh Bắc Minh, ở
 chỗ đó chính là một nơi đất dữ, chỉ
 cần người đến nơi đó buôn bán thì
đều xảy ra chuyện!”
Giang Bắc Minh cười nhạt, nói:
“Cậu đã quên tôi làm cách nào khiến
quán bar của cậu làm ăn thuận lợi rồi sao?”
Nghe thấy Giang Bắc Minh nói
 như vậy, trước mắt Dương Hoàng Việt
 sáng ngời, nói: “Anh Bắc Minh, ý anh
 nói là anh có thề trị được những thứ
dơ bần đó ư?”
“Có thể trị hay không, qua đó
 nhìn xem rồi hẳn nói.“ Giang Bắc Minh trả lời.
Thật ra, hễ là những nơi có chút
ma quái giống như thế, đối với thân là
Tiên Tôn như Giang Bắc Minh mà nói,
 đây là một việc rất nhỏ. Chỉ cần cửa
 hàng mặt tiền đó thật sự tốt, giải
 quyết một ít thứ dơ bần là chuyện quá mức dễ dàng!
“Vậy được, một lát em đến nơi
 này đón anh, buồi chiều chúng ta
 cùng nhau đi xem.” Dương Hoàng Việt
 thấy Giang Bắc Minh khẳng định, vì
thế đồng ý ngay lập tức.
Một tiếng sau, Dương Hoàng Việt
lái xe đến nơi này của Giang Bắc Minh.
“Anh Bắc Minh, đi thôi, chúng ta
 cùng đến nhìn xem” Dương Hoàng
 Việt bước xuống xe, nói với Giang Bắc Minh.
“Ai da, mới mua xe à!“ Giang Bắc
 Minh thấy Dương Hoàng Việt không
 phải lái chiếc Minibus lúc trước, mà là
 chiếc BMW 3-Series, anh tức khắc
mỉm cưỡi và nói.
“Đây chẳng phải nhờ phúc của
 anh à!“ Dương Hoàng Việt nhếch môi
cười, nói: “Gần đây việc làm ăn ở quán
bar không tệ, một ngày có thể kiếm
 được vài chục cho đến vài trăm triệu,
 vì thế em liền nghĩ muốn đổi một
 chiếc xe khác. Xe này không đắt, chỉ
 một tỷ năm mươi triệu, trả trước ba
 trăm năm mươi triệu, số còn lại sẽ trả
từ từ!”
“Không tệ!” Giang Bắc Minh đưa
 ngón tay cái lên, nói: “Đổi một chiếc
 siêu xe, vậy có đủ khả năng để mờ
một cửa hàng mặt tiền rồi!”
“Ha ha!” Dương Hoàng Việt cười
cười, nói: “Đi thôi, anh Bắc Minh, em
 đây dẫn anh đi xem cái cửa hàng mặt
tiền kia!”
 “Được, đi thôi!”
Dương Hoàng Việt lái xe, đi đến
khu thương mại ở thành phố Lâm Hải.
Khu thương mại này gần như là
 khu thương mại sầm uất nhất ở trong
 nội thành của thành phố Lâm Hải. Cho
 dù thời gian làm việc hay vào ngày
 nghỉ, có rất nhiều người lui tới trên khu
thương mại này. Nếu mờ cửa hàng
trang sức ở bên đây, khẳng định việc
làm ăn sẽ không tệ!
Mà khi Dương Hoàng Việt lái xe
 dừng ở trước một cái cửa hàng mặt
 tiền, Giang Bắc Minh liền chú ý đến
cái cửa hàng mặt tiền này!
Vị trí của cửa hàng mặt tiền trên
 khu thương mại, tuy không phải tốt
nhất nhưng tuyệt đối không hề kém!