Chương : 87
Chương 87: Nói quá
“Bắt được rồi? Điều tra được
 nguyên nhân không? Rốt cuộc mọi
 chuyện như thế nào?” Giang Bắc Minh
 hỏi, mặc dù không phải là cảnh sát,
 đối với việc này không cần phải quan
 tâm lắm nhưng nghĩ đến đứa trẻ đáng
 thương anh vẫn rất muốn biết, thực ra
 là đã xảy ra chuyện gì, có giống như
những gì mình suy đoán hay không.
“So với những gì cậu tưởng tượng
thì không khác nhau là mấy, nhưng
 mọi chuyện vẫn phức tạp hơn một
chút.”
 “Là sao?”
“Đứa trẻ bị giết chết sau đó bỏ
 vào túi giấu đi, nhưng mà người giết
 chết đứa trẻ lại không phải là ba mẹ
 của đứa trẻ mà là ông nội và bà nội
 của nó.” Mai Hải Cường nói: “Bởi vì
 đứa trẻ này là con gái, mà ông bà nội
 của nó lại trọng nam khinh nữ cho
nên… Ông bà nội của đứa trẻ cũng chỉ
hơn bốn mươi tuổi, nhân lúc công
 nhân sửa chữa mặt tiền của cửa hàng
 thì mang đứa trẻ ra ngoài, nói với ba
mẹ của đứa trẻ là nó đã bị bắt cóc.”
“Trời ơi..” Nghe Mai Hải Cường
 nói như vậy, Giang Bắc Minh nghiến
 răng nghiến lợi, nói thật, bây giờ giết
 người là phạm pháp nhưng nếu ông
 bà nội của đứa trẻ đứng trước mặt anh
 có lẽ anh đã liều mạng giết chết hai
người họ.
Thật là một đám súc sinh!
“Được rồi, Đáng ra tôi không nên
 nói với cậu chuyện này nhưng thấy
 cậu có vẻ quan tâm nên tôi mới nói
 cho cậu biết,. Bây giờ tôi còn có việc
 phải xử lý, tôi đi trước đây.” Mai Hải
Cường nói với Giang Bắc Minh.
“Được rồi, Cục trường Mai, anh cứ
 làm việc của anh đi.” Giang Bắc Minh gật đầu.
Cúp điện thoại, tâm trạng của
 Giang Bắc Minh không thể bình tĩnh
lại, chuyện này anh không thể nói
được gì nữa, bây giờ anh cảm thấy vô
cùng tức giận.
Đi đến công ty của Thẩm Thanh
 Lan, đợi Thầm Thanh Lan tan ca rồi
cùng nhau đi về.
Vào trong bệnh viện, Tony đã
 không có chuyện gì nghiêm trọng nữa,
 ngồi ð trên giường bệnh nói chuyện
với một cô y tá hết sức vui vẻ.
“Giám đốc Thẩm, anh Giang!”
 Nhìn thấy Thầm Thanh Lan và Giang
Bắc Minh đi vào, Tony lên tiếng chào
đón hai người họ.
Trong hai ngày này Thẩm Thanh
 Lan và Giang Bắc Minh thỉnh thoảng
 sẽ đến thăm Tony, Tony cũng biết hai
 lần phát bệnh của mình là Giang Bắc
 Minh cứu giúp, cho nên quan hệ của
 Tony với hai người Thầm Thanh Lan và
 Giang Bắc Minh thân thiết hơn rất nhiều.
Giang Bắc Minh đi đến kiểm tra
 thân thề của Tony rồi nói: “Thầy Tôny,
sức khỏe của ông đã hoàn toàn bình
phục, hôm nay có thể ra viện được rồi.
 Tôi đã bảo bác sĩ viết giấy ra viện cho
 ông, mà ông bị bệnh đậu tằm, nên sau
 này ăn uống gì cũng nên để ý một chút.”
“Thật tốt quá, tôi có thể ra viện
 được rồi.” Tony kích động nói: “Anh
 Bắc Minh, mấy ngày này tôi ở trong
viện, buồn đến phát điên rồi.”
 “Tôi thấy ông cùng mấy cô y tá
 cười nói với nhau rất vui vẻ đấy thôi.”
Giang Bắc Minh cười cười nói sau đó
nhìn thoáng qua gương mặt đang đỏ
bừng của nữ y tá.
“Ha ha..” Lúc này Tony có chút
 ngượng ngùng cười, sau đó nói: “Anh
 Bắc Minh, nói thật lúc trước tôi vẫn
 không tin tưởng Đông y, cho rằng
 Đông y không thể nào tốt bằng tây y
 được, nhưng không ngờ cậu lại làm
 cho tôi có cách nhìn mới về Đông y,
 quả thật rất thần kỳ, giống như thần
tiên của chúng ta vậy.”
Mặc dù bị ngộ độc thức ăn nhưng
Tony biết rất rõ quá trình điều trị.
So sánh với tây y, lúc cứu người
 tây y cần rất nhiều dụng cụ dao kéo,
 hơn nữa quá trình điều trị cũng rất lâu
 và sử dụng nhiều loại thuốc, còn đông
 y chỉ cần mấy cây kim châm đã cứu
 chữa được, cũng không có sử dụng
 dao kéo hay sử dụng nhiều loại thuốc gì cả.
Điều này làm cho ông ta cảm thấy
 rất thần kỳ, giống như là phù thủy làm
 phép.
Giang Bắc Minh cười cười nói:
 “Thầy Tony, Đông y quả thật rất thần
 kỳ, lúc tôi cứu ông chỉ dùng một ít
 trong số đó mà thôi, chỉ là một phần
nhỏ của tảng băng chìm.”
“Thật sao?” Tony hỏi: “Anh Bắc
 Minh, cậu có thể nói cho tôi biết Đông
 y còn có điều gì thần kỳ nữa không?
 Bây giờ tôi ngày càng cảm thấy hứng
thú với Đông y rồi.”
Tony là một người theo chủ nghĩa
độc thân, đối với nhiều chuyện ông
đều cảm thấy rất hứng thú.
“Còn có nhiều lắm.” Giang Bắc
 Minh nói, đối với người quan tâm đến
 y học phương Đông, Giang Bắc Minh
 sẽ rất nhẫn nại mà nói chuyện cùng
 với người đó.
“Ví dụ như chỉ cần bắt mạch hoặc
 nhìn mặt ông một cái là có thể biết
 được ông mắc bệnh gì, rồi còn…”
“Hả? Cậu không nói quá đấy chứ?”
Khi Giang Bắc Minh còn chưa nói
 xong thì có một âm thanh xen vào lời
nói của Giang Bắc Minh.
Nghe được âm thanh này mọi
 người đều quay mặt lại, thấy một cô
 gái nóng bỏng gợi cảm đứng ở trước
 cửa phòng bệnh, trên tay cô còn
mang theo hoa quả và bữa sáng.
Hơn nữa cô gái này là một người
 nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, nhìn
có vẻ rất thú vị.
“Lisa, em nói bậy bạ gì đấy?”
Tony cau mày trách mắng: “Đây chính
 là anh Giang Bắc Minh, là ân nhân cứu
mạng anh, không được vô lễ như vậy.”
“Anh Bắc Minh, giám đốc Thầm,
 tôi giới thiệu với hai người một chút.”
 Tony nhắc nhờ Lisa rồi tiện thể giới
 thiệu với Giang Bắc Minh và Thầm Thanh Lan.
“Đây là em gái của tôi, nghe nói
 tôi ở đây bị bệnh nên bay từ nước
ngoài đến đây thăm tôi.”
“Chào cô Lisa.” Thầm Thanh Lan
đưa tay bắt tay với Lisa.
 Lisa cũng rất lễ phép bắt tay lại.
Đến khi Giang Bắc Minh đưa tay
 ra chào hỏi thì Lisa lại hừ lạnh một
tiếng rồi thu tay trờ về.
“Em mang bữa sáng tới cho anh,
anh ăn đi.”
“Em còn chưa bắt tay với anh Bắc
Minh đâu.” Tony nói với Lisa.
“Em không thích bắt tay với người
 nói khoác này.” Lisa nói. Nói xong còn
 quay về phía Giang bắc Minh nói: “Anh
 Giang, anh cứu anh trai tôi tôi vô cùng
 cảm kích, nhưng đừng tường anh ấy
 không phải người phương Đông thi có
 thể truyền bá tư tường không có mê
 hoặc anh ấy, việc này làm tôi thực sự
 nghỉ ngờ ý đồ của anh không hề có
chút tốt đẹp nào.”