Chương : 4
Chương 4: Một ngày kiếm hai ngàn tệ
Nhìn bóng anh bận rộn trong
 phòng bếp, Ninh Thần vẫn thấy khá
 nghỉ hoặc.
Tuy rằng sáng nay cô rất tức
 giận vì bị lấy mất hai trăm tệ, nhưng
 bây giờ xem ra, anh lấy tiền là để tới
 nhà hàng mua thức ăn.
Đã vậy anh thu dọn nhà cả hết
 một lượt, bây giờ còn chủ động đi
 rửa bát, anh muốn làm gì đây?
Ninh Thần đột nhiên nghĩ tới một
 khả năng khiến cho cô giật mình,
chẳng có nhẽ, tên này định bán nhà?
Căn nhà mà họ đang ở là tài sản
 cuối cùng của Lý Phong, tổng diện
 tích chưa tới ba mươi mét vuông.
 Căn nhà cũ này đã có lịch sử hơn
 bốn mươi năm, nếu bán đi, miễn
 cưỡng lắm cũng chỉ bán được gần
 hai trăm ngàn tệ.
Anh tỏ ra ân cần như vậy, chẳng
 phải vì muốn có tiền thì còn vì điều
 gì được nữa?
Chỉ có thể là để đến khi bán nhà,
 cô chịu đồng ý ký tên, bởi lẽ sau khi
 hai người kết hôn, ông nội mới đưa
 cho Lý Phong, coi như tài sản thừa
 kế khi ông mất, nên được tính là tài
 sản chung trong hôn nhân.
Ninh Thần cực kỳ đề phòng khả
 năng này, đúng lúc ấy, cô đột nhiên
 nghe được một tiếng “ting”.
Quay đầu nhìn lại mới phát hiện
 cửa sổ trò chuyện của máy tính bật
 ra.
Ninh Thần bước tới xem thử, cô
 mừng rỡ phát hiện ra, có người cần
 tư vấn sản phẩm giảm cân.
Cô vội vàng ngồi xuống trả lời
 người ta, thế nhưng điều khiến cô
 thấy khó hiểu là người ta vừa mới
 gửi tin nhắn đã hỏi ngay: “Cô chính
 là cô gái chủ cửa hàng hả? Trước kia
 cô nặng 100 ki-lô-gam thật à? Hiệu
 quả của thuốc này tốt quá nhỉ!”
Ninh Thần nhìn câu hỏi mà đờ
 đẫn, 100 ki-lô-gam là sao?
Chưa đợi cô hiểu ra, lại thêm
 một tiếng “ting” nữa, tin nhắn tư vấn
 thứ hai nhảy ra.
Khi Hoắc Khải thu dọn xong
 phòng bếp và bước ra, thấy Ninh
 Thần đang ngồi trước máy tính luống
 cuống trả lời tin nhắn. Những tiếng
 “ting ting” liên tiếp khiến cô rất căng
 thẳng.
Chỉ trong mười mấy phút ngắn
 ngủi đó có mấy người tới hỏi thăm.
 thậm chí có một số người không
 buồn hỏi han gì đã chốt đơn mua
hàng luôn.
Vừa phấn khích vừa căng thẳng
 khiến Ninh Thần không biết nên trả
 lời thế nào. Bởi vì gần như tất cả
 người mua đều hỏi có phải cô thật
 sự từng nặng 100 ki-lô-gam không.
Câu hỏi gì lạ quá vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói
 vang lên sau lưng: “Em trả lời như
 thế này không đúng rồi!”
Ninh Thần quay đầu lại, thấy
 Hoắc Khải đang đứng phía sau nói
 với cô: “Em nhìn đi, người mua này
 hỏi, nhất định có thể nhận được hiệu
 quả giống hệt như em hay không?
 Em không nên trả lời là không chắc
 chắn, mà nên nói với cô ấy: Thể chất
 của mỗi người thể hiện hiệu quả của
 thuốc giảm cân rất khác biệt, nhưng
 có thể chắc chắn một điều là nhất
 định sẽ có hiệu quả. Nhưng tôi giảm
 cân đến giờ này không chỉ dựa vào
 thuốc giảm cân. Thuốc là nguyên
 nhân chính, còn cần kết hợp một số
 yếu tố phụ như khống chế ăn uống
 và tập tành rèn luyện. Tôi tin rằng,
 chỉ cần bạn có thể kiên trì thì không
 cần mất quá nhiều thời gian cũng có
 thể đạt được vóc dáng mà bạn mong
 ước!”
Lời nói của Hoắc Khải khiến
 Ninh Thần nghe xong cũng thấy đờ
 đẫn. Tuy cô là người bán hàng nhé,
 nhưng sao nghe xong cô cũng thấy
 động lòng quá nhỉ?
Nếu không phải biết rằng thực.
 chất thuốc giảm cân này chỉ có tác
 dụng phụ trợ, có lẽ cô cũng mua hai
 lọ về thử xem sao.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lần
 đầu tiên Ninh Thần không phản bác
 những lời Hoắc Khải vừa nói, đồng
 thời còn xóa hết đống chữ mình vừa
mới gõ, nhập lại câu nói của Hoắc.
 Khải vào rồi gửi đi.
Người mua nhanh chóng trả lời:
 “Mua thuốc giảm cân trên mạng bao.
 nhiêu lần, chỉ có cô nói chuyện chân
 thành nhất. Được rồi, tôi mua năm lọ
 thử xem sao! Cảm ơn cô chủ xinh
 đẹp nha, tôi ngưỡng mộ vóc dáng
 của cô lắm đói”
Sau đó, thông tin chốt đơn năm:
 lọ thuốc giảm cân lập tức nhảy ra.
“Em mệt mỏi cả ngày rồi, hay là
 đi nghỉ trước đi, để anh trả lời giúp
 em”. Hoắc Khải nói.
Câu nói này, trước kia Lý Phong
 cũng từng nói. Khi ấy Ninh Thần vừa
 mới mở cửa hàng trên Taobao, anh
 cảm thấy bán hàng online có gì ghê
 gớm lắm đâu, thế rồi mỗi lần anh ta
 trả lời tìn nhắn xong, khách hàng
 chạy mất dép, không bán được một
 sản phẩm nào. Qua vài lần thất bại,
 Lý Phong cũng chán chẳng buồn làm
 nữa.
Bây giờ Hoắc Khải cũng nói một
 câu y hệt, nếu trong tình huống bình
 thường, Ninh Thần nên nghi ngờ anh,
phê phán anh.
Nhưng bây giờ, do vừa bán được
 năm lọ thuốc giảm cân khiến Ninh
 Thần không biết nên nghỉ ngờ anh
 thế nào.
Do dự mất vài giây, sau cùng cô
 vẫn đứng lên, nhường sang một bên.
Hoäc Khải ngồi xuống ghế, vừa
 trả lời khách hàng vừa giải thích ý
 nghĩa cốt lõi của tiếp thị sản phẩm:
 “Thực ra bán hàng không phải để
 bán sản phẩm, mà là bán lòng tin.
 Trước hết em phải khiến khách hàng
 tin tưởng em, sau đó họ mới tin
 tưởng sản phẩm của em. Em nhìn
 khách hàng này nè, từng uống rất
 nhiều thuốc nhưng không có hiệu
 quả, cho nên lúc này em nên trả lời
 như thế này…”
Hoäc Khải vừa nói vừa trả lời
 khách hàng, tiếng “ting ting” nhảy ra
 không ngớt. Từng lọ thuốc giảm cân
 được mua hết, Ninh Thần đứng ở
 nhìn phía sau nhìn cảnh ấy mà nhịp
 tim tăng nhanh không chỉ một lần.
Cô chưa từng gặp được tình
 huống nào như thế này. Trước kia có
 lẽ vài ba ngày không gặp được một
 khách hàng nào cần tư vấn, bây giờ.
 cứ mười phút sẽ có năm sáu người
 cần tư vấn.
Vả lại, trong số những người
 Hoäc Khải trả lời, cứ mười người thì
 có tám người mua, tỉ lệ mua cao đến
 đáng kinh ngạc.
Ninh Thần đâu có ngốc, cô biết
 rõ thuốc giảm cân mà mình bán ra
 không phải sản phẩm cao cấp. Thứ
 thực sự thu hút người khác chốt đơn
 nằm ở tin nhắn trả lời của Hoắc
 Khải.
Mỗi câu mỗi chữ của anh cứ
 như đánh thẳng vào trái tim người
 khác, khiến người ta bất giác tin
 tưởng anh.
Mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng.
 trôi qua, đến khi Đường Đường cũng
 ngủ rồi, tiếng “ting ting” vẫn chưa
 ngưng hẳn. Tuy rằng đã giảm bớt rất
 nhiều so với trước đó, nhưng cũng
 đủ khiến người ta hoan hỉ rồi.
Chỉ nhờ vài tiếng đồng hồ như
 thế mà họ đã bán được hơn một
 trăm lọ thuốc giảm cân.
Một lọ thuốc thu được hai mươi
 tệ tiền lãi, trăm lọ thuốc là được hai
 ngàn tệ rồi.
Gõ chữ suốt ba tiếng đồng hồ
 khiến Hoắc Khải mệt mỏi giãn gân
 giãn cốt, nhân lúc tạm thời không có
 ai tới hỏi chuyện, anh nghỉ ngơi một
 lát.
Ninh Thần vẫn luôn lặng lẽ đứng
 sau lưng anh cuối cùng cũng không
 nén được mối nghỉ hoặc trong lòng:
 “Làm sao anh làm được?”
“Gì cơ?”, Hoắc Khải quay đầu
nhìn cô.
“Bao nhiêu người hỏi mua như.
 …, Ninh Thần chỉ vào máy tính.
 Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì,
 nhưng cô có thể khẳng định chắc
 chắn, cửa hàng của mình không thể
 tự nhiên mà đông khách đến vậy
 được.
Hoäc Khải cười cười, mở giao.
 diện cửa hàng ra cho cô xem bản
 giới thiệu sản phẩm mà mình đã
 sửa, sau đó mở thêm một số trang
 ‘web mà mình đã tiến hành quảng.
 cáo, trên đó có không ít người hồi
 đáp, lượt ấn vào cũng khá cao, được
 coi như một lần tiếp thị thành công
 rồi.
Quan trọng nhất là không tốn
 một đồng này, chỉ cần mất thời gian
 để đăng ký tài khoản và tạo dựng
 phương án tiếp thị mà thôi.
Nhìn vào cửa hàng gần như thay
 đổi hoàn toàn, Ninh Thần đơ ra tại
 chỗ.
Lý Phong là một tên mọt sách.
 Anh ta rất hứng thú với việc kiếm
 tiền, nhưng chưa bao giờ dùng cách
 thức như này. Bởi vì anh ta luôn
 vững tin rằng, hữu xạ tự nhiên
 hương, chỉ cần sản phẩm đủ tốt,
 không cần nói gì cũng có người tới
 mua.
Vả lại, loại sản phẩm như thế
 nào thì nên bán với cái giá tương
 xứng như thế, làm gì có chuyện
 người khác trả giá thì mình phải
 nhún nhường, xấu hổ chết đi được.
Đâu giống với Hoắc Khải, người
 †a mặc cả, anh đồng thuận luôn. Tuy
 rằng tiền lãi giảm từ hai mươi tệ
 xuống mười tệ, nhưng có thể khiến
 người ta mua với số lượng gấp mấy
 lần.
Đâu óc linh hoạt như vậy, không
 phải dạng người như Lý Phong có
 thể so sánh được.
Nếu không nhờ gương mặt này,
 nếu không phải quá quen thuộc với
 người đàn ông đã sống chung với
 mình suốt bảy tám năm, chỉ nhìn vào
 cái gáy này, Ninh Thần sẽ nghĩ phải
 chăng có người khác đang ngồi ở
 đây.
“Hiệu quả tiếp thị của hôm nay
 đã yếu hơn rất nhiều rồi, lượng tương
 tác nửa đêm về sáng sẽ giảm đi rõ
 rệt, tạm thời có thể để mặc nó, cài
 đặt chế độ trả lời tự động là được.
 Nhưng bán tạm hai sản phẩm này thì
 được, nên nhân lúc mọi người đang.
 quan tâm mà bán tống bán tháo, tạo
 thành sản phẩm bán chạy. Sau này
 phải chọn thêm vài sản phẩm chất
 lượng tốt để bồ trợ thêm, nâng cao
xếp hạng của cửa hàng…”
Hoắc Khải vẫn đang thao thao
 bất tuyệt, Ninh Thần nghe anh nói
 đến mức đầu óc lùng bùng.
Đừng tưởng rằng cô gây dựng
 cửa hàng Taobao này được vài năm,
 thực chất chưa hề nghiên cứu sâu
 vào những quy tắc phức tạp này.
 Hoắc Khải chỉ dùng một buổi chiều
 đã hiểu rõ được những nguyên tắc
 quan trọng nhất để lập ra phương án
 tiếp thị lâu dài.
Nhìn Hoắc Khải tự tin vẽ kế
 hoạch, Ninh Thần cảm thấy quá
 chấn động.
Ông chồng của mình mà cũng
 nghiên cứu sâu về cửa hàng trên
 Taobao vậy á?
Anh bắt đầu nghiên cứu từ bao
 giờ vậy?
“Điều kiện bên ngoài của em rất
 xuất sắc, bây giờ các gian livestream.
 trên Taobao rất nổi tiếng, với điều
 kiện của em, hoàn toàn có thể
 livestream để bán hàng. Chỉ cần có
 được kỹ năng tuyên truyền phù hợp,
 nhất định sẽ có thành tích tốt hơn”,
 sau cùng Hoäc Khải tổng kết như.
 vậy.
“Ai đã dạy anh những thứ này
 vậy?”, Ninh Thần không kiêm lòng
 được mà hỏi.
“Anh tự học đấy. Không phải trên
 này có quy định chỉ tiết rồi à? Chỉ
 cần đọc kỹ thêm vài lần, rất dễ hiểu
 đấy ch loäc Khải trả lời. Đối với
 một người từng quản lý cả doanh
 nghiệp siêu lớn thì những thứ này
 không phải chuyện gì khó khăn.
 Vốn dĩ Ninh Thần còn thấy hoan
 hỉ vì nguồn thu nhập ngoài lề lên đến
 hai ngàn tệ của hôm nay, nhưng vì
câu nói của anh, sắc mặt cô lập tức
 tối sầm.