Chương : 19
Chương 19 Kẻ Gian
Lâm Tuệ Nghi bật dậy như một chiếc lò xo, gương mặt
 cực kì hoảng hốt.
Cô làm sao dám để con gái nhìn thấy cảnh mẹ nó
 trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, đè lên một người đàn ông
 trần truồng như nhộng được.
Tương tự Lâm Tuệ Nghi, Lý Cảnh Hào cũng bị tiếng
 gọi của Lý Minh làm giật mình. Theo phản xạ, anh vội nhặt
 lấy chiếc khăn tắm, bằng tốc độ nhanh nhất đem quấn
 nửa thân dưới của mình lại.
Thịch!
Chưa kịp quấn xong chiếc khăn thì một nắm tay đã
 thúc vào bụng anh.
Lâm Tuệ Nghi mím môi, trừng mắt đưa bộ đồ cũ của
 chồng mình cho anh, rồi chỉ vào lối đi dẫn đến phòng tắm.
 Hiểu ý, Lý Cảnh Hào lập tức ôm lấy quần áo chạy về
phía đó.
 “Mẹ ơi!”
Bóng lưng Lý Cảnh Hào vừa khuất thì cũng là lúc Lý
 Minh chạy vào trong nhà. Như mọi khi, cô bé áp sát Lâm
 Tuệ Nghi, ôm lấy chân cô.
Lâm Tuệ Nghỉ cố nặn một nụ cười, tỏ ra thật tự nhiên
nhất có thể.
 “Con gái của mẹ về rồi đấy à”.
“Mẹ, sao mặt mẹ đỏ vậy?”.
Trong bụng Lâm Tuệ Nghỉ nhảy lên một cái. Cô lấp
 liếm: “À, ừ… tại mẹ vừa ở dưới bếp lên”.
“Ủa, mẹ làm gì dưới bếp? Mẹ hâm đồ ăn hả?.
“À, phải. Mẹ vừa đi hâm nóng đồ ăn” Lâm Tuệ Nghỉ
 đáp mà trong lòng xấu hổ không thôi.
Càng khiến cô ngượng ngùng hơn nữa là câu nói kế
 tiếp được thốt ra từ miệng con gái.
“Mẹ ơi, sàn nhà dính nước nè. Còn có dấu chân nữa…”
Tới lúc này, Lâm Tuệ Nghỉ muốn giấu cũng khó lòng
 giấu thêm được. Cô có thể qua mặt Lý Minh, nhưng làm
 sao gạt được Hồng – kẻ vừa mới bước vô nhà?
“Dấu chân nào đâu? Minh Minh chỉ cô Hồng xem với”.
“Ở đây nè, cô Hồng tới xem đi”, vừa nói Lý Minh vừa
 đưa tay chỉ xuống nền nhà.
Hồng đi tới, đưa mắt ngó xem thì thấy quả có dấu
 chân ướt thật.
Là của cô Nghi? Hồng lập tức lắc đầu phủ định. Dấu
chân in bên dưới lớn hơn của cô Nghỉ nhiều.
 Hồng ngẩng lên nhìn Lâm Tuệ Nghĩ.
“Hừm””. Lâm Tuệ Nghỉ khẽ hắng giọng, giữ bình tĩnh
 nói ra, “À, lúc nãy trợ lí lái xe đưa cô về, người anh ta bị
dính bẩn cho nên…”.
“Cho nên tôi đã xin giám đốc cho phép được tắm gội ở
đây”, Lý Cảnh Hào thay Lâm Tuệ Nghi nói tiếp những lời
 còn dang dở.
Theo hướng thanh âm, Hồng và Lý Minh cùng quay
 đầu nhìn lại. Từ chỗ lối đi dẫn đến phòng tắm, cả hai thấy
 một người đàn ông bước ra. Anh ta khoác trên người
 chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh, phía dưới mặc chiếc
 quần dài màu xám hơi rộng, nước da trắng trẻo, vóc người
 cao ráo, phải nói điển trai cực kì.
“Ơ… chú xinh đẹp này!” Lý Minh chỉ tay vào Lý Cảnh
 Hào, khuôn mặt bầu bĩnh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cô bé nhớ được. Lần trước, khi mẹ đưa cho cô bé xem
 bộ hồ sơ kia, cô bé đã nhìn thấy tấm ảnh thẻ dán trên mặt
 giấy của Lý Cảnh Hào. Vào đọc tại  nhé
Thoạt đầu Hồng còn ngờ ngợ, giờ nghe Lý Minh nói
 vậy thì đã gần như chắc chắn. Người đàn ông điển trai,
 phong độ vừa bước từ phòng tắm ra đây, khẳng định
 chính là Lý Cảnh Hào nọ – cái người tài năng mà cô Nghi
 đã nói sẽ tuyển dụng làm trợ lí riêng của mình đó.
Nếu Lý Minh và Hồng cảm thấy bất ngờ thì với Lý Cảnh
 Hào, tâm trạng của anh cũng chẳng khác gì. Hết thảy là vì
 câu nói hồn nhiên kia: “Ơ… chú xinh đẹp này!”.
Xinh đẹp? Dành cho một người đàn ông?
Ai đã gieo vào đầu cô bé khái niệm ấy vậy?
Anh đưa mắt kiếm tìm thân ảnh Lâm Tuệ Nghị.
Ý gì? Lâm Tuệ Nghỉ cảm thấy mình thật oan uổng. Còn
 nhớ khi lần đầu nghe con gái nói ra một câu tương tự,
 chính cô cũng đã bị bất ngờ. Cái khái niệm kia, là tự con
 gái cô nghĩ ra đó chứ, nào phải Lâm Tuệ Nghi cô gieo vào.
Lý Cảnh Hào anh nhìn cô làm gì?
“Hừm” im lặng mãi rõ ràng không ổn, Lý Cảnh Hào đặt
nắm tay lên miệng, hắng khẽ.
Rồi anh nhấc chân tiến về phía Lý Minh. “Cháu chắc là
Minh Minh phải không? Cháu dễ thương thật”.
Lý Minh bước lui về sau, tránh đi cái xoa đầu của Lý
Cảnh Hào, làm anh chưng hửng.
“Mẹ ơi, sao chú đó lại ở trong nhà mình vậy?”, cô bé
ôm lấy chân Lâm Tuệ Nghỉ, thắc mắc.
 “À, thì… lúc nãy chú lái xe đưa mẹ về nhà”.
 “Vậy chú đó là tài xế của mẹ hả?”.
“Không phải, chú ấy làm việc cho mẹ, là trợ lí”.
Hôm nay chắc chắn không phải một ngày may mắn
 của Lâm Tuệ Nghỉ. Chẳng có lí do gì để nghỉ ngờ về điều
 đó cả. Xấu hổ, bối rối, tức giận… hàng tá cảm xúc trộn
 lẫn, bủa vây lấy cô, làm cô vô cùng khó xử. Đặc biệt là
 ban nãy, lúc đối diện với Lý Minh và Hồng.
Lâm Tuệ Nghi cô hối hận lắm. Cô ước gì mình đã kiên
 quyết hơn. Nếu không để Lý Cảnh Hào vào nhà thì những
chuyện xấu hổ kia đâu có xảy ra.
Nhớ lại lúc mình bị té cầu thang, nằm đè lên cơ thể
 trần truồng ẩm ướt của Lý Cảnh Hào, bị cái thứ đó đụng
chạm, khuôn mặt cô lại đỏ lên như ráng chiều.
“Ra ngoài”, Lâm Tuệ Nghi mở cổng, giọng như xua
 đuổi.
Lý Cảnh Hào đương nhiên biết rõ tại sao. Anh cười tủm
tỉm: “Giám đốc, cái đó… tôi thật sự không có cố ý”
 Còn dám nhắc?
Lâm Tuệ Nghi cắn môi, trực tiếp đem anh chàng tống
ra ngoài đường, đóng sầm cổng lại.
“Giám đốc, cô có cần thô bạo như vậy không? Tôi thật sự
“Hừ”.
Lâm Tuệ Nghi chả buồn nghe tiếp. Cô quay gót đi
thẳng vào trong nhà.
 “Thật là…”.
Lý Cảnh Hào khẽ lắc đầu, cầm cặp kính đeo lên, đôi
chân lần di chuyển. Anh rút điện thoại gọi cho Trần Tiến.
Như mọi lần, Trần Tiến vừa nhận được tin lập tức lái xe
 tới đón ngay. Đối với anh thì mọi việc liên quan đến Lý
 Cảnh Hào đều luôn được ưu tiên hàng đầu, những cái
khác chỉ là thứ yếu.
“Anh”.
Đáp lại là một cái gật đầu. Lý Cảnh Hào nhả ra một làn
khói trắng vào hư không rồi trèo lên xe.
 “Về biệt thự”
“Da”
Buổi tối hôm ấy, Lý Cảnh Hào đã đưa cho Trần Tiến
 một bảng danh sách, dặn anh chiếu theo những thông tin
 mình cung cấp đi điều tra. Anh muốn xác minh thật rõ
 ràng, rằng hơn một năm qua, kể từ thời điểm Lâm Tuệ
 Nghỉ lên nắm chức giám đốc điều hành công ty Quang
 Anh, có bao nhiêu người đã qua mặt bòn rút tài sản, tham
 ô công quỹ của Quang Anh cũng như đã âm thầm giở trò
ám hại sau lưng Lâm Tuệ Nghi.
Để dành được thiện cảm của Lâm Tuệ Nghi, khiến cô
 dựa dẫm vào mình, Lý Cảnh Hào anh cần phải giúp cô giải
quyết hết thảy, từ gốc tới ngọn.
Tất nhiên là anh có mục đích. Như đã nói, anh muốn
 trả thù.Vào đọc tại  nhé
Bảy năm trước, anh từng yêu Lâm Tuệ Nghỉ tha thiết,
 coi cô như báu vật quý giá nhất trần đời, nhưng cô lại lừa
 dối anh, sỉ nhục anh, hại chết cả bố anh. Nỗi đau ấy,
 những gì anh từng gánh chịu, hôm nay anh bắt Lâm Tuệ
Nghỉ cũng phải nếm trải.
Anh sẽ làm cho cô yêu anh, đợi tới khi cô đã hoàn
toàn lệ thuộc, chừng ấy anh mới trở mặt. Dám cá bộ dạng
lúc đó của cô sẽ vô cùng thảm hại.
Tương lai rất đáng để chờ mong. Ai được hưởng lợi thì
 chưa biết chứ những người chịu thiệt, giây phút này đã có
thể nhìn ra.
Cao Hồng Thái và Trịnh Kim Chỉ chính là hai cái tên
 phải nhắc đến đầu tiên. Người trước hiện đang giữ chức
 phó giám đốc, còn người sau thì là trưởng phòng kế toán
 của công ty Quang Anh. Lúc này, cả hai đều đang có mặt
 ở nhà hàng Vicky trên đường Nguyễn Chí Thanh, đối diện
quán cà phê Xuân Hồng.
Lí do bọn họ tới đây không đơn giản chỉ để dùng cơm,
trọng yếu là vì bàn công việc, những chuyện tiền nong.
Trong không gian ấm cúng, dưới ánh đèn vàng, Cao
 Hồng Thái cầm chai rượu ngoại rót ra hai chiếc li để sẵn
 trên bàn, một cho bản thân một đưa cho Trịnh Kim Chi –
người ngồi phía đối diện.
 “Lên li em”.
 “Dạ”, Trịnh Kim Chi đưa li cụng nhẹ vào li của Cao
Hồng Thái một cái, rồi hé môi nhấp một ngụm nhỏ.
Bỏ li rượu xuống, cô hơi do dự hỏi: “Ừm, anh Thái, anh
nghĩ sao về Lý Cảnh Hào?”.
“Ý em là cái thằng trợ lí mà con Nghỉ vừa mới tuyển
 dụng?”.
 “Dạ phải. Em thấy hơi lo lo”.
Cao Hồng Thái bật cười. Gã đưa tay vuốt phần tóc mái
 hoa râm qua một bên, hỏi lại: “Em lo cái gì? Bộ sợ nó phát
hiện ra những việc tụi mình làm à?”.
Gã lắc đầu: “Em cứ lo xa. Sổ sách, giấy tờ mình đều đã
xử lí êm đẹp cả rồi, nó làm sao có thể tra ra được chứ”
“Thì biết là vậy, nhưng mà…” trong lòng mình, Trịnh
 Kim Chi vẫn cứ cảm thấy bất an. Cô chép miệng: “Anh
 Thái, Lý Cảnh Hào kia tốt xấu gì cũng là kẻ có trình độ
 chuyên môn cao, đã từng làm việc ở công ty lớn. Nếu
 TÚI”
Cao Hồng Thái tặc lưỡi, nâng li uống thêm một ngụm.
 “Chi à, anh thấy em nghĩ ngợi nhiều quá rồi đó. Em ngẫm
 coi, nếu thằng đó thật sự có năng lực, nó lại ngu gì mà
 đâm đầu vào Quang Anh? Anh nghe nói nó bị công ty cũ
 đuổi việc, không có nơi nào nhận nên mới mò tới Quang
 Anh của mình”.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Con Nghỉ nó ngu ngơ
 khờ khạo thế kia, làm sao có thể tuyển dụng được một
 nhân tài? Hừm, cho dù nó có nằm dạng háng ra đi nữa thì
 cũng chả ai dại mà đồng ý đâu. Chui vào rồi lại chui ra
 thôi”.
Trịnh Kim Chi nghe gã nói năng thô bỉ như vậy thì hai
gò má liền ửng hồng. Cô gắt nhẹ gã: “Cái anh này, ăn nói…”
Cao Hồng Thái cười khà khà: “Anh nói có sai chỗ nào
 đâu em?”.
“Người ta nghiêm túc mà anh cứ…”
“Rồi rồi”.
Ý cười trên mặt dần tan biến, Cao Hồng Thái châm
 một điếu thuốc, rít một hơi rồi bảo với Trịnh Kim Chỉ: “Chi,
 em đừng lo lắng gì cả, cứ làm việc bình thường đi. Đừng
 nói Lý Cảnh Hào không có năng lực, cho dù nó thực tài
 giỏi đi nữa thì cũng chẳng thể làm gì được mình đâu. Mọi
 thứ mình đều đã xử lí gọn gàng hết rồi, làm gì còn chứng
 cứ để nó kiếm. Anh không nói, em không nói, nó nghỉ
cũng bằng thừa”.
“Em và anh sớm đã đồng hội đồng thuyền, em có điên
đâu mà khai ra. Em chỉ sợ mấy người kia…”.
“Cái đó thì em lại càng không phải lo. Bọn họ cũng
 giống như mình thôi, ngu gì mà để lộ cho người ta nắm thóp”.