Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Gã Đàn Ông Xấu Xa

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Gã Đàn Ông Xấu Xa
  3. Chương : 119

Chương : 119

Lúc tàu hỏa cập bến thành phố F đã là mười giờ rưỡi sáng. Lâm Lang đoán chừng người nọ vẫn còn ở công ty, để bắt kịp trước khi hắn về nhà, cậu đành cắn răng gọi taxi. Mở cửa, trong nhà quả nhiên im ắng, vào phòng khách thì bất ngờ trông thấy một khung tranh trên bàn trà, cậu tiện tay mở ra, rồi lập tức ngây ngẩn.

Vậy mà lại là bức tranh dự thi của cậu, tên là "Ngày xuân", thầy Triệu từng khen cậu vẽ đẹp, nhất định có khả năng giành giải, kết quả là cậu không đạt được gì, đến thứ tự còn chẳng có.

Cậu bị bức tranh xanh lục pha vàng kia làm lóa đến hoảng hốt, đáy lòng bị sự thật đằng sau nét vẽ sinh động quấn quýt phiền nhiễu, lòng bàn tay cũng ứa mồ hôi. Cậu không biết bức tranh chưa dự thi đã bị hắn lấy về, hay bị loại rồi mới được tìm về. Đang do dự thì cửa bật mở, cậu sợ hết hồn, sẩy tay hất bức tranh xuống đất.

Hàn Tuấn giật mình một thoáng, ngay sau đó đã nở nụ cười: "Về nhà hồi nào thế, sao không nói với tôi?"

Lâm Lang xốc ba lô trên lưng: "Mới về tức thì..." Cậu xoay người nhặt bức tranh lên: "Đây là..."

"Em thấy rồi à? Tôi nhờ người ta tìm trong đống tác phẩm dự thi, hai hôm trước mới nhờ người đóng khung. Tôi định treo trong thư phòng, họa sĩ Lâm không có ý kiến chứ?"

Ngữ khí của hắn thản nhiên như vậy, ngược lại khiến Lâm Lang xấu hổ, cậu nhịn không được đỏ mặt, tiện đà đặt tranh lên sofa: "Dù sao cũng chả đẹp đẽ gì, anh không chê dọa người thì cứ treo thoải mái."

Hàn Tuấn cười cười, hỏi: "Ăn cơm chưa, hay mình ra ngoài ăn nhé."

Lâm Lang lắc đầu: "Mệt lắm, giờ em chỉ muốn ngủ thôi. Mình anh đi đi."

Hàn Tuấn nhìn vào mắt cậu, không nói thêm gì mà vô phòng ngủ thay quần áo. Lâm Lang đeo ba lô về phòng mình, chẳng buồn tắm đã ngã ập lên giường thiếp đi. Tỉnh lại, trời đã tối mịt, cậu hơi ngạc nhiên, vốn tưởng Hàn Tuấn sẽ gọi mình dậy ăn trưa. Cậu vào phòng ngủ và phòng khách tìm một lượt, đến nửa cái bóng của hắn cũng chẳng thấy, trong lòng đắng chát, khó chịu cực kỳ.

Hành vi của cậu thực sự không tốt, ban nãy không nên lãnh đạm với hắn như vậy. Nhưng người ta bảo đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân mà, huống hồ hắn với cậu chẳng biết còn có thể gắn bó bên nhau bao nhiêu ngày nữa.

Một mình ngồi trên giường rầu rĩ chốc lát, đoạn lấy nửa ổ bánh mì ăn trên tàu còn thừa và sữa trong ba lô ra ăn, dọn phòng một lần, tắm một cái, trong phòng khách rốt cuộc truyền đến tiếng người nọ về nhà. Cậu nhẫn nại ngồi xuống giường, nghĩ bụng chỉ cần người nọ vào đây, cậu sẽ nhào lên ngay tắp lự, giải thích hành động lạnh lùng của mình khi nãy, kể cậu phải chạy rất xa để kịp chuyến tàu, còn khóc một trận.

Cậu nghiêng tai lắng nghe, nghe âm thanh tắm rửa bên ngoài, nghe tiếng uống nước, nghe tiếng đóng cửa...

Kế tiếp, hết thảy lâm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ lạch cạch trên tường, tim cũng muốn chìm xuống thật sâu, mũi cay xè, một giọt lệ trào ra.

Lâm Lang rốt cuộc nhịn hết nổi, chạy tới đá văng cửa phòng hắn. Cậu ôm gối đứng ở cửa, mắt hồng hồng, dáng điệu rõ ràng vừa khóc xong.

Hàn Tuấn cười có chút bất đắc dĩ, kéo chăn ra: "Đứng ở cửa làm gì, còn không mau lại đây."

Lâm Lang vừa nghe liền chạy vô, chẳng nói chẳng rằng, chui tọt vào chăn mỏng. Hàn Tuấn ngồi trên giường nhìn cậu một hồi, thở dài tắt đèn, phát hiện Lâm Lang xốc chăn lên, liền đưa tay đắp lại cho cậu: "Cẩn thận nửa đêm cảm lạnh".

Lâm Lang sợ nóng nên mở điều hòa rất sớm, đã vậy còn mở suốt đêm, mới đầu còn tốt, đến nửa đêm là bắt đầu lạnh run, nhưng lại không chịu tắt.

Ai dè cậu căn bản không nghe, lại kéo xuống lần nữa. Hàn Tuấn cười nhẹ, đành phải vươn tay ôm thiếu niên vào lòng. Mũi Lâm Lang cay cay, thấp giọng nói: "Như vầy không được."

Hàn Tuấn than một tiếng, hôn trán cậu: "Thật hết cách với em."

Lâm Lang nghẹn ngào, buồn bã nói: "Em cố tình gây sự vậy đó, anh chán em sớm sớm chút mới tốt."

"Nhóc xấu xa." Hàn Tuấn im lặng mỉm cười, than thở: "Mấy ngày nay gắng nhịn không gọi điện cho em, giận rồi à?"

Lâm Lang uất ức vô cùng, cất giọng lên án: "Em về rồi mà anh không thèm để ý tới em. Cả ngày nay em chỉ ăn mỗi bánh mì."

Hàn Tuấn nghe thế, vội vàng bật đèn mặc quần áo, hỏi: "Giờ tôi ra ngoài mua cho em, em muốn ăn cái gì?"

Lâm Lang rúc trên giường, miễn cưỡng đáp: "Em muốn ăn gà nướng, muốn ăn thịt dê xiên với bánh đậu xanh nữa."

Hắn bất lực nhìn cậu, kiềm lòng chẳng đậu mà nở nụ cười yêu chiều: "Được rồi, em chờ nhé, tôi đi mua liền đây."

Lâm Lang nhìn người nọ ra ngoài, trong đầu biến chuyển trăm bề, vừa khoái trá, vừa giận mình tùy hứng.

Thế nhưng, cuối cùng vẫn là khoái trá chiếm phần hơn, cậu xấu xa muốn biết, người kia có thể chiều chuộng cậu tới mức nào.

Rất nhanh thôi Hàn Tuấn đã mang đồ ăn về. Lâm Lang ăn uống no đủ lại bò lên giường. Hàn Tuấn giữ chặt cậu: "Vừa ăn no đừng ngủ vội, đi đi lại lại một lát đi."

Ngờ đâu trên mặt Lâm Lang vụt cái đỏ bừng, nửa ngồi trên giường không nói một lời. Hàn Tuấn còn chưa hiểu mô tê gì, cậu đã đột nhiên cởi quần ngủ, vểnh mông nằm sấp trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng: "Vậy... vậy chúng ta làm vận động trên giường đi."

Hàn Tuấn suýt nữa chảy máu mũi, nhìn cái mông cong mẩy tròn trĩnh của cậu, xoa nhẹ lên. Tuy rằng Lâm Lang chủ động đề nghị, nhưng không ngờ hắn lại chịu không nổi khiêu khích đến thế, còn trực tiếp công kích "trọng địa". Cậu úp mặt lên giường mà khó nén run, xấu hổ tối tăm mặt mũi. Hàn Tuấn chẳng chút nghĩ ngợi, tách mông cậu liếm lên ngay, đầu lưỡi như rắn chui thẳng vào cửa huyệt. Huyệt nhục không chịu nổi kích thích, như cây mắc cỡ vừa chạm liền co rút. Lâm Lang nghe tiếng nước lép nhép, thẹn tới độ nắm chặt chăn, rên rỉ đầy oán giận: "Lưu... lưu manh, chỗ ấy có gì hay mà liếm... ưm..."

"Bất kể chỗ nào trên người bảo bối tôi cũng thích, nhất là chỗ này... cám dỗ hệt như bảo bối vậy..." Người nọ gợi tình mãnh liệt, vừa nói vừa cố ý mút thành tiếng. Lâm Lang kêu càng hăng, hắn càng thấy khó nhịn, lột quần lôi vật lớn đang giương cung bạt kiếm đặt lên, thở hổn hển hỏi: "Được không?"

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6357 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5729 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5726 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5417 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
5039 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
5015 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter