Chương : 50
CHƯƠNG 50: CHÚNG TA LÀ VỢ CHỒNG
Quang Kính đẩy cửa ra, Lâm Tử Lạp đi vào theo
 anh ta, Tông Triển Bạch đang nghe điện thoại, thấy
 bọn họ đi vào thì ra hiệu im lặng.
Lâm Tử Lạp cực kỳ muốn biết đã xảy ra chuyện gì,
 nôn nóng đến bốc hoả, nhưng bây giờ cũng chỉ có
 thể đợi mà thôi.
Mấy phút sau, Tông Triển Bạch cúp máy, vẫy tay
 với Lâm Tử Lạp: “Cô tới đây.”
Lâm Tử Lạp đi qua, đứng trước bàn làm việc.
“Đưa điện thoại cho tôi.“ Tông Triển Bạch duỗi tay
 với cô. `
Hả?
Lâm Tử Lạp mở to mắt, không phải nên nói với cô
 đã xảy ra chuyện gì ư, sao lại muốn lấy điện thoại
 của cô?
Tình hình gì vậy?
Quang Kính đứng một bên im lặng nhìn trời, cầu
 xin Tần Lộ Khiết có thể mau chóng trở về, nếu
không, chỉ sợ Tổng Giám đốc Tông sẽ bị người ta
 cướp mất rồi.
“Không muốn đưa cho tôi?”
“Không phải: Lâm Tử Lạp vội vàng lấy điện thoại
 ra đưa cho anh: “Không có mật khẩu.”
Tông Triển Bạch nhận lấy, trượt mở màn hình, mở
 phần điện thoại bấm số điện thoại của mình vào.
 Anh rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình, đột nhiên
 nhập hai chữ ngài Tông vào trong danh bạ.
Xưng hô này chỉ có Lâm Tử Lạp gọi anh như vậy.
Anh ấn gọi đi, chẳng mấy chốc điện thoại anh để
 trên bàn đã rung lên.
Lâm Tử Lạp nhìn Quang Kình, lại nhìn Tông Triển
 Bạch, bọn họ đang làm gì thế?
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hai người nói đi
 chứ?” Khiến cô sốt ruột như thế có gì vui chứ.
Tông Triển Bạch đưa điện thoại cho cô: “Sau này
 đừng để tôi không tìm thấy cô nữa.
Khi anh muốn liên lạc với Lâm Tử Lạp, chợt phát
 hiện mình lại không có số điện thoại của cô.
Tự nhiên thấy không vui, rất không vui!
Lâm Tử Lạp không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm
 anh, Quang Kính vội vã hấp tấp tìm cô chỉ là vì lưu
 š điện thoại của cô thôi?
Tông Triển Bạch để điện thoại lên bàn, thở dài:
 “Cô chuẩn bị tâm lý trước đi.”
Lâm Tử Lạp còn chưa hiểu ý câu này của Tông
 Triển Bạch, màn hình lớn dùng để quan sát cuộc.
 họp trước mặt đột nhiên sáng lên, hình ảnh nhanh
 chóng xuất hiện.
Trên toà cao ốc của công ty Lâm Thị có một
 người phụ nữ mang thai đang đứng, hình như muốn
 nhảy lầu.
Xe cảnh sát, phóng viên, người hóng chuyện vây
 kín dưới lầu.
 Tiếng kêu sợ hãi, tiếng khóc la không dứt bên tay.
Xuyên qua màn hình, Lâm Tử Lạp cũng có thể
 cảm nhận được sự hỗ loạn ở hiện trường.
Cô cứng đờ nhìn về phía Quang Kình: “Đây… đây
 là có chuyện gì vậy?”
“Người phụ nữ này là người mua toà nhà của ba
 cô đầu tư xây dựng, bây giờ xuất hiện sụt lún,
 đương nhiên cô ta không muốn căn nhà kia nữa,
 nhưng theo hợp đồng lại không trả được, đứng trên
 sân thượng muốn tự sát, ép ba cô trả tiền.
Lâm Tử Lạp hít một hơi khí lạnh, người lắc lư:
 “Cô… cô ta sẽ không thật sự muốn nhảy lầu chứ¿“
Dù tiền quan trọng thật, nhưng mạng người càng
 quan trọng hơn, huống hồ cô ta còn mang thai.
Cô ta không chỉ có một mạng của mình thôi.
“Ai biết, có lẽ chỉ là thủ đoạn ép ba cô trả tiền,
 nhưng ba cô cũng biết nếu ông ta đưa ra khoản tiền
 này, những người sau đó sẽ lấy nhảy lầu uy hiếp
 mình. Với tình huống của công ty bây giờ, chỉ sợ ông
 ta không thể trả tiền cho tới mấy người được”
 Quang Kính lạnh lùng nói, thái độ chuyện không liên
 quan đến mình.
Tâm trạng của Lâm Tử Lạp rất rối rằm: “Chuyện
 này không còn cơ hội xoay chuyển hay sao?“
Quang Kính hất cho cô một chậu nước lạnh:
 “Không có!”  Chuyện ầm ï đến nước này, công ty Lâm Thị xem
 như xong rồi, toà nhà xảy ra sụt lún kia sẽ không có
 ai chịu chấp nhận được, tiền vốn cũng không lấy lại
 được, Lâm Thị sẽ phải tuyên bố phá sản, bộ tư pháp
 sẽ can thiệp vào tài sản đấu giá, đây là chuyện ván
 đã đóng thuyền.
Lâm Tử Lạp nhìn chằm chằm mang hình, suy nghĩ
 duy nhất trong đầu là ngăn cản người phụ nữ có thai
 kia nhảy lầu.
“Tôi phải đến hiện trường.” Cô còn chưa dứt lời thì
 đã chạy ra ngoài.
Tông Triển Bạch nhướng mày, đứng dậy ra ngoài
 theo: “Quang Kình, cậu dẫn theo mấy người đến.
Hiện trường chắc chắn rất hỗn loạn, cô chạy đến
 như vậy có khi sẽ khiến mình bị thương.
Quang Kính vừa muốn lên tiếng trả lời, Tông Triển
 Bạch đã đi ra ngoài, để lại một mình anh ta rối rắm
 đứng tại chỗ.
Đây còn là Tông Triển Bạch cao quý lạnh lùng kia
 Sao?
Cho dù ở cùng Tần Lộ Khiết , anh cũng không
 quan tâm như vậy đúng không?
Quang Kính lo lắng, Lâm Tử Lạp hoàn toàn không.
 xứng với Tông Triển Bạch.
Anh ta nghĩ, anh ta phải nhắc nhở Tông Triển
 Bạch một chút:
Tránh sau này lại xảy ra chuyện gì đó không thể
 vấn hồi.
Ngoài cao ốc của tập đoàn Thanh Hưng, Lâm Tử
 Lạp đứng ven đường lo lắng đợi xe.
Tông Triển Bạch lái xe đến: “Tôi đưa cô đi.
Lâm Tử Lạp nhìn anh một cái, không chút do dự
 kéo cửa xe ra ngồi vào: “Tôi đến ngân hàng một
 chuyến trước.”
Cô cần phải rút tiền, vốn cô định dùng tiền này
 mua nhà, nhưng bây giờ mạng người quan trọng, cô
 không kịp lo nghĩ nhiều như vậy.
“Cô có thể cứu mấy người? Một người lấy được
 tiền, sẽ có nhiều người dùng cách này đồi tiền hơn,
 cô cho hết được sao?“ Ở trong mắt Tông Triển
 Bạch, đây là hành động không có lý trí.
Hiện trường có cảnh sát, iơn nữa người phụ nữ
 kia nhìn qua cũng không muốn nhảy lầu lắm, chỉ
 muốn dùng cách này ép Lâm Viên Trung trả tiền
 thôi. `
“Trong mắt những người làm ăn các anh, mạng
 người không quan trọng bằng tiền sao? Người phụ
 nữ kia còn đang mang thai, chết rồi sẽ là một xác
 hai mạng, đây là nghiệt Lâm Viên Trung gây ra, tôi là
 con gái của ông ta…“ Lâm Tử Lạp run rẩy, bất đắc dĩ
 cười khổ: “Tôi biết mình không cứu được ông ta, chỉ
 không muốn ông ta lại tạo nghiệt thêm thôi.”
Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm sườn mặt của
 cô, cuối cùng, cô vẫn mềm lòng với Lâm Viên Trung.
Cho dù trước kia vứt bỏ cô, tổn thương cô, nhưng
 cô vẫn muốn giúp ông ta
Rõ ràng là biểu hiện ngu xuẩn, nhưng trái tìm anh
 lại bị hành động ngu xuẩn như vậy làm xúc động.
“Tôi bảo Quang Kính mang qua.” Anh khởi động
 xe, sau đó ấn kết nối Bluetooth, gọi điện thoại cho.
 Quang Kình, bảo anh ta mang ba tỷ tiền mặt qua.
Lâm Tử Lạp không ngờ anh sẽ làm thế: “Vậy cảm
 ơn anh, trở về tôi sẽ trả tiền lại cho-anh.”
Tông Triển Bạch nhìn cô không chớp mắt: “Chúng
 ta là vợ chồng, không cần tính toán rõ ràng với tôi
 như thế.”
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu nhìn anh, cảm xúc của
 anh che giấu quá sâu, /cô không nhìn ra được gì cả,
 từ từ dời mắt đi, nhìn về phía trước.
Chừng hai mươi phút trôi qua, xe chạy đến công
 ty Lâm Thị, còn cách một khoảng, Lâm Tử Lạp đã có
 thể nhìn thấy đám người đang ồn ào.
Tông Triển Bạch dừng xe ở ven đường.
“Không trả tiền tôi sẽ không đi xuống.” Người phụ
 nữ có thai đứng bên mép sân thượng, tay nâng cờ
 đòi nợ, giằng co với nhân viên cứu hộ. Cảm xúc nhìn
 rất kích động: “Tôi vì mua căn nhà này tốn hết tiền:
mồ hôi nước mắt của ba mẹ, nhưng cuối cùng lại là
 một căn nhà sụt lún, tôi không chấp nhận được, trả
 tiền mồ hôi nước mặt lại cho tôi, trả lại cho tôi.
Cô ta đứng trên lầu kêu la, người dưới lầu phụ
 hoạ.
Mẹ chồng của cô ta ngồi trước cổng công ty Lâm
 Thị khóc lóc: “Không có tiền thì chúng tạ kiếm lại,
 con xuống đây đi.“ Mẹ chồng này cũng rất quý trọng
 đứa nhỏ trong bụng người phụ nữ cỏ thai, khóc đến
 giọng cũng khàn đi.
Người phụ nữ trên lầu hoàn toàn không nghe, chỉ
 ÿ mình có thai, ép Lâm Viên Trung trả tiền.
Lâm Tử Lạp chen vào đám người, Tông Triển Bạch
 cau mày nhìn bóng người nhỏ xinh của cô xuyên qua
 trong đám đông, cắn răng đi vào theo.
Bảo vệ cô đi về phía trước.
Nhân viên cứu viện cầm loa phóng thanh: “Cô đi
 xuống trước đi, có chuyện gì từ từ nói, chuyện tiền
 bạc cũng không phải không thể nói mà.”
Vị trí cô ta đứng rất không thích hợp để nhân viên
 cứu viện ra tay.
Một bên trò chuyện với cô ta, một bên khác thì
 đang nghĩ cách.
Lâm Tử Lạp đi đến trước mặt nhân viên cứu viện
 cầm loa phóng thanh kia: “Có thể để tôi nói chuyện
 với cô ấy không?”
Nhân viên không dám tuỳ tiện đưa cho cô, lỡ như
 kích thích người phụ nữ có thai kia nhảy xuống, xảy
 ra chuyện ngoài ý muốn thì tính cho ai chứ?
“Không trả tiền, nói gì cũng vô dụng? “Thái độ của
 cô ta rất kiên quyết.
Giằng co suốt hai tiếng, người phụ nữ có thai phơi
 nắng đến đầu đầy mồ hôi.
Nhưng vẫn không chịu thua:
“Xin tin tưởng tôi, tôi sẽ không kích thích cô ta
 đâu.“ Lâm Tử Lạp cầu xin.
Nhân viên cứu viện hơi do dự, đưa loa phóng
 thanh cho cô.
Vào lúc Lâm Tử Lạp nhận lấy loa, muốn nói với
 người phụ nữ có thai kia là mình sẽ cho cô ta tiền,
 đột nhiên có tiếng thét chói tai vang lên…