Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nga Mỵ

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nga Mỵ
  3. Chương 122 : Dã Tâm Của Thái Tử

Chương 122 : Dã Tâm Của Thái Tử

Dư âm triền miên vốn chưa tan hết, không khí bên trong tẩm điện lại vì một câu nói của Đan Phượng mà lạnh như băng. Đan Phượng cũng không hối hận, cho dù một khắc sau Thái tử sẽ xé nàng thành mảnh nhỏ, thì nàng cũng không thấy sợ. Ngược lại sẽ vui mừng vì cuối cùng mình đã được giải thoát. “Trì Tha Diệu cầu kiến!” giọng nói dè dặt của nội thị ngoài đại điện truyền tới, vô tình phá vỡ thế giằng co giữa hai người. “Ta là chủ nhân của nàng ấy (Chu Chu). Ta sẽ khiến mọi người đều biết thánh nữ thiên tài tuyệt đỉnh của Đan tộc là cái gì chứ? Cùng lắm chỉ là sủng vật của bổn thái tử mà thôi. Về phần ngươi, ái phi của ta, không nên chọc ta tức giận nữa. Nếu không ta sợ tỉ muội các ngươi sẽ không có ngày đoàn tụ!” Chân mày thái tử từ từ giãn ra, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, thân mật đưa tay ngắt nhẹ lên chóp mũi Đan Phượng, không chút lưu luyến nào liền đứng dậy rời đi. Đan Phượng đờ đẫn kéo cái chăn mền tơ phủ trên thân thể lõa lồ, mắt nhắm chặt lại, tùy ý để từng giọt từng giọt lệ từ khóe mắt lăn xuống. Nàng không kiềm được mà nhớ lại hai mươi năm trước, lúc nàng còn là đứa con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ coi nàng như hòn ngọc quý trên tay. Cha mẹ nàng xuất thân từ chi thứ trong Đan tộc, nếu như không phải bởi vì nghiệm ra nàng có thiên phú làm Luyện Đan Sư, thì cả nhà bọn họ có thể sẽ không có tiếng tăm gì ở Đan quốc, ngây ngốc trong trấn nhỏ sống hết quãng đời còn lại. Mặc dù thiên phú luyện đan của nàng kém hơn những thiên tài thực thụ trong tộc, nhưng nàng rất chăm chỉ, hơn nữa lớn lên lại xinh đẹp động lòng người, trưởng bối trong tộc rất thích nàng, còn có rất nhiều đệ tử âm thầm quý mến nàng. Nàng từng cho là chỉ cần mình cố gắng sẽ có thể tăng lên địa vị cả nhà mình trong Đan tộc, cha mẹ sẽ kiêu ngạo vì có một nữ nhi như nàng. Nhưng mãi cho đến muội muội được sinh ra, nàng mới phát hiện mình thật nhỏ bé ngây thơ như thế nào. Nếu như muội muội có thiên phú cao đến đáng sợ kia không ra đời, nếu như hai tỷ muội các nàng không gặp gỡ cái tên ma quỷ kia. . . . . . Hết thảy hết thảy liệu sẽ khác phải không? Thái tử đi vào tiền điện, Trì Tha Diệu đã cung kính chờ đợi ở nơi này. Hắn nhìn qua đại khái bốn mươi năm mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, thậm chí có chút quá mức nghiêm túc, tuy nhiên người biết hắn cũng sẽ biết hắn thật ra là một kẻ quen thói luồn cúi, bợ đỡ. Bàn về tư chất hắn quả thật không tệ, nhưng ở Đan quốc cũng có nhiều người lợi hại hơn hắn. Hết lần này tới lần khác hắn có bản lĩnh trở thành thân tín của Thái tử, nhân vật có thực quyền nhất ở Đan quốc, thủ đoạn trong đó thật sự không thể cùng người khác nói. Trên đại lục Tấn Tiềm có vô sô các quốc gia lớn nhỏ, ngoài mặt do Hoàng tộc nắm giữ chính quyền quốc gia, trên thực tế những Hoàng tộc này chẳng qua là môn phái tu tiên hoặc gia tộc bù nhìn mà thôi. Cá biệt chỉ có Đan quốc. Bản thân Hoàng tộc Đan quốc chính là một gia tộc tu tiên có nội tình thâm hậu khổng lồ. Trong tộc có lượng lớn Luyện Đan Sư và Tu Sĩ cao cấp, thực lực không hề kém mấy tông môn đại phái đứng đầu trên đại lục. Nhưng bọn hắn cũng không thể hoàn toàn nắm giữ toàn bộ quyền hành Đan quốc. Bởi vì Đan quốc có một thế lực khác mọi mặt đều không thua Hoàng tộc, đó chính là—— Đan tộc. Trải qua thời gian dài, Đan quốc chính là do Hoàng tộc và Đan tộc cùng thống trị. Tình huống như thế cho đến gần trăm năm trước, trong Hoàng tộc xuất hiện một vị Thái tử kỳ tài mà từ từ phát sinh thay đổi. Mấy năm trước Thái tử kích động nội đấu bên trong Đan tộc. Cuối cùng thành công chèn ép gia tộc cổ xưa này chỉ còn cái vỏ vô dụng. Hôm nay Đan tộc chỉ còn lưu lại một nhóm người chuyên nghe theo mệnh lệnh của Hoàng tộc, cũng không còn hô phong hoán vũ như trước. Không thể cùng sánh vai với Hoàng tộc được nữa. Trì Tha Diệu không dám nói mình hiểu rõ hành động của Thái tử, nhưng theo phong cách hành sự của hắn, vừa đến lập tức chúc mừng hỏa linh của thái tử thành công hóa thuồng luồng, sau đó tiến thẳng vào chủ đề, cúi đầu xin tội. Mấy ngày trước khi Tư Biện Thái tự mình đưa Thái Biện đến động phủ của hắn để tĩnh dưỡng cũng đã khai báo đầu đuôi hành trình đến Tây Nam. Trì Tha Diệu cân nhắc một phen, cảm thấy chuyện này hắn không làm chủ được, rồi trấn an Tư Biện Thái mấy câu có lệ, thừa dịp Thái tử xuất quan thì đến đây xin chỉ thị bước kế tiếp. Thái tử hừ cười nói: “Thái Biện đã hỏng rồi thì thôi, cũng không phải là chuyện gì to tát, Kiếm Tông hưng thịnh như vậy, nếu như ngay cả một chi nhánh nho nhỏ ở Tây Nam cũng không thu phục được thì đừng nghĩ tấn chức vào hàng ngũ tông môn nhất lưu rồi. Chuyện này ngươi không cần quản nhiều, mà để cho bọn họ tự mình liệu sự. Bọn họ không có bản lãnh thay Đan quốc ta tiếp thu thế lực Tây Nam, tự có những tông môn khác nguyện ý xuất thủ.” “À , ngươi nói Thái Biện thua đệ tử của Đan Đính?. . . . . . Ngươi xác định đó là Đan Đính?” Thái tử cũng nghe qua danh tiếng Đan Đính. Phải nói nếu như lúc trước “Tiểu mỹ nhân” không xuất hiện thì Đan Đính tuyệt đối có tư cách đứng đầu hàng ngũ nhân tài Đan tộc, đáng tiếc hắn sinh không gặp thời. Tất cả tài hoa thiên phú vốn nên để cho thế nhân sợ hãi, hâm mộ, trước mặt “Tiểu mỹ nhân” của hắn liền trở nên âm u. Trì Tha Diệu gật đầu nói: “Hạ thần để cho Tư Biện Thái họa ra bức tranh chân dung Trịnh Quyền kia, đúng là hắn ta.” Thái tử cười rộ lên: “Dường như hắn ta có oán hận rất thâm hậu với Đan tộc. . . . . .” Năm đó hắn từng có ý định chiêu dụ Đan Đính, tại hắn mải mê chuyện “Tiểu mỹ nhân”, nên nhất thời không thể bận tâm. Chờ hắn xong xuôi, thì Đan Đính đã rời xa Đan quốc, không biết đi đâu. Trì Tha Diệu vừa nghe thì đã biết ý tứ của hắn. Trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác nguy cơ nghiêm trọng ——tư chất thiên phú của Đan Đính so với hắn thật sự tốt hơn quá nhiều. Một người như vậy, nếu như bị Thái tử chiêu dụ tới đây, thì địa vị của mình nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng hắn sẽ không biểu lộ tâm tư này ra, biết điều một chút gật đầu đồng ý. Hình như Thái tử không quá mức để ý chuyện này, ngược lại hỏi chuyện hắn quan tâm nhất: “Tung tích của nàng ấy có phát hiện gì mới không?” Trì Tha Diệu hổ thẹn nói: “Kể từ năm ngoái khi từng có người giả trang nàng ấy xuất hiện ở Tây Nam, về sau thì bặt vô âm tín.” Thái tử lộ ra nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu chơi trốn tìm thật giỏi. . . . . . Vậy còn những người khác trong Đan tộc đâu? Có động tĩnh gì?” Trì Tha Diệu vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng, thì thấy cái lạnh thẩm thấu toàn thân, cảm thấy áo lót cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cứng ngắc lắc đầu, cắn chặt hàm răng mới miễn cưỡng nhịn được không bị run lên. Ánh mắt thái tử quét trên người hắn một lần, rốt cục phất phất tay nói: “Chuyện này ngươi không cần quản. Thiết lập nghiệp đoàn Luyện Đan Sư, khống chế mọi chuyện của Luyện Đan Sư các nơi. Ngươi nắm chặt một chút , không nên để cho ta thất vọng nữa. Đi đi!” Trì Tha Diệu như được đại xá, vội vội vàng vàng hành lễ thối lui. Thái tử nhìn bóng lưng của hắn, chân mày nhíu lên: “Tây Nam. . . . . . Lại là Tây Nam, làm sao ta lại cảm thấy đây không phải là trùng hợp?” Tây Nam đại lục Tấn Tiềm, phái Thánh Trí, núi Ứng Bàng , Chu Chu mặt đầy khó chịu, bị Doãn Tử Chương xách lên Bát Vân thoi, cùng các sư huynh sư tỷ đi xuống núi lịch lãm. Nhìn núi Ứng Bàng trong chớp mắt đã biến mất trong mây, Chu Chu tâm tình quấn quýt khó mà nói hết. Núi Ứng Bàng này nàng chỉ ở có hơn một năm, nhưng trong lòng nàng đã coi nơi này chính là nhà của mình. Lúc nàng rời đi Chu gia thôn không có quá nhiều lưu luyến. Nhưng khi đi khỏi núi Ứng Bàng thì nàng có ngàn vạn không nỡ. Bởi vì nơi đó có bằng hữu của nàng, còn có rất nhiều trưởng bối đồng môn rất thân thiết với nàng. Hi vọng nhanh chóng tìm cho ra ba kiện bảo vật kia, như vậy nàng có thể tiếp tục trở lại cuộc sống ổn định, an nhàn của nàng rồi! Nguyện vọng của Chu Chu đơn giản mà tốt đẹp, nhưng không biết phía trước vô số khảo nghiệm đau khổ đã vì nàng mà trải sẵn. . . . . . ! Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6252 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5657 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5470 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5331 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4962 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4946 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter