Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nghịch Hỏa

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nghịch Hỏa
  3. Chương 45

Chương 45

Lưu Dương không hiểu gì, cậu ta "Hả" một tiếng, hơi ngơ ngác nhìn Phó Thừa, không biết mình chọn phòng có đúng hay không.

Buổi chiều Phó Thừa vội vàng đi ra ngoài, cũng không có nhiều thời gian giải thích, Lưu Dương nghiêm túc suy nghĩ, Giang Tự Châu bị thương, leo lên leo xuống không tiện, nếu ở tầng lầu quá thấp thì lại bị bài tập thể dục buổi sáng đánh thức nên mới cẩn thận chọn phòng trên tầng ba.

"Chúng em đi trước đây đội trưởng Phó! Tập hợp để ăn cơm!" Những người khác chào Phó Thừa rồi rời đi.

Một người trong đó có ý tốt quay đầu lại nhắc nhở: "Đúng rồi nhóc Lưu này! Tầng ba là phòng giường đôi đó!"

Mặt Giang Tự Châu hơi đỏ lên, cậu ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Lưu Dương.

Mặt Lưu Dương còn đỏ hơn cả cậu, Phó Thừa không nhịn được xua tay: "Vất vả rồi, đi tập hợp chuẩn bị ăn cơm tối đi."

Lưu Dương đáp lại, đỏ mặt bỏ chạy, sau đó Phó Thừa dẫn Giang Tự Châu lên lầu.

Dù chỉ có ba tầng nhưng Giang Tự Châu vẫn thở hổn hển, phải nghỉ giữa chừng hai lần, Phó Thừa cau mày đi theo, anh cảm thấy rất đau lòng khi nhìn thấy Giang Tự Châu cúi người giữ vết thương.

Phòng 316 ở gần cầu thang. Phó Thừa mở cửa, bên trong bố trí không khác gì phòng của đội cứu hỏa trong thị trấn, điểm khác biệt duy nhất là giường được trải một bộ chăn ga màu trắng.

"Đây là bộ chăn ga của tôi, tôi sợ cậu không quen với ga trải giường ở đây nên bảo Lưu Dương đổi đấy." Phó Thừa đặt vali của Giang Tự Châu cạnh tường: "Đợi ăn tối xong rồi tôi giúp cậu sắp xếp đồ đạc nhé?"

Giang Tự Châu ngồi ở bên giường, không phản đối mà nhìn anh: "Được."

Nhà khách gia đình được bố trí rất đơn giản, một phòng ngủ, một phòng khách, còn có một phòng bếp nhỏ, Giang Tự Châu tò mò quay người lại, sau đó mở cửa phòng tắm thò đầu vào. Cậu nhìn một cái sau đó kinh ngạc quay lại nhìn Phó Thừa: “Ở đây không có chỗ tắm à?”

Phó Thừa đi tới, dừng lại ở phía sau cậu, thành thật gật đầu: “Diện tích quá nhỏ để lắp đặt máy nước nóng.”

"Vậy tôi tắm thế nào?" Giang Tự Châu hỏi.

Phó Thừa đóng cửa phòng tắm lại, anh nhìn Giang Tự Châu từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên bụng cậu vài giây mà không nói gì, anh chỉ nở một nụ cười, Giang Tự Châu hoàn toàn không hiểu gì: “Đi thôi, xuống ăn cơm trước đã."

Trước khi tới đây cậu cũng không suy nghĩ gì nhiều nhưng vừa vào đội cứu hỏa, Giang Tự Châu liền phát hiện mình sống ở giữa một đội lính mặc đồng phục cứu hỏa thật quá lạc lõng.

"Tôi... có nên ở trong phòng chờ anh không?" Giang Tự Châu do dự nói: "Tôi sợ đi ăn cơm ở nhà ăn sẽ không ổn lắm, gây phiền phức cho anh."

Phó Thừa nhét chìa khóa phòng vào túi, nhẹ nhàng nói: “Không có gì phiền phức cả, mọi người đều rất mong chờ cậu đến đấy.”

Phó Thừa không cần đoán cũng có thể biết rõ vẻ mặt của những lính cứu hỏa vốn có cuộc sống nhàm chán chỉ có nhiệm vụ và huấn luyện lúc này thế nào, vậy nên anh đã dặn dò Triệu Lâm và mọi người trước.

Khi đi đến lối vào của nhà ăn thì hai người tình cờ gặp Tiêu Cương đang dẫn đội của mình đi vào, đội ngũ vốn gọn gàng ban đầu khi vừa nhìn thấy Phó Thừa và Giang Tự Châu đang đi về phía họ thì ngay lập tức trở nên hỗn loạn.

“Chào đội trưởng Phó!” Mọi người hô to.

Giang Tự Châu dừng lại một chút, không khỏi liếc nhìn Phó Thừa bên cạnh.

“Mau đi ăn cơm đi.” Dường như tâm trạng Phó Thừa rất tốt, anh không mắng mỏ gì mà trên mặt còn nở nụ cười.

Lưu An tỉnh lại, Tiêu Cương cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn luôn tối sầm, hai ngày nay chắc là chưa được nghỉ ngơi tốt, anh ta gật đầu với Giang Tự Châu rồi dẫn đội vào nhà ăn.

Hôm nay là một ngày cuối thu, đứng bên ngoài một lúc nên cậu thấy hơi lạnh, cậu vừa bước vào nhà ăn đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn nóng hổi, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cậu.

Phó Thừa biết mình không thể trốn tránh, vì thế đơn giản thỏa mãn sự tò mò của mọi người: “Đừng nhìn nữa, chuyện này tôi không cần nói nhiều nữa, mọi người đều biết sắp tới Tự Châu sẽ dưỡng thương ở đây, thỉnh thoảng tôi bận thì nhờ mọi người giúp đỡ, được rồi, ai làm việc nấy đi."

Nghe thấy tiếng động, đội trưởng bếp ăn vội vàng chạy ra ngoài, dì nấu ăn đi phía sau đang bưng một mâm thức ăn lớn, tươi cười đi tới.

Mọi người bưng đĩa xếp hàng trước cửa sổ bếp ăn, Phó Thừa đưa tay ra sau lưng Giang Tự Châu, dẫn cậu đến bàn rồi giới thiệu: “Đây là dì Trần nấu ăn ở đây.”

Giang Tự Châu cười: “Chào dì Trần, cháu đã gây phiền phức cho dì rồi.”

Dì Trần cười sảng khoái xua tay: “Không sao đâu! Sau này cháu muốn ăn gì thì cứ nói với dì, dì sẽ nấu riêng cho cháu, khi cháu ở đây, dì nhất định sẽ bù lại hết mọi thiệt thòi vì bị thương trước đó!"

Khi cậu xuất viện, giám đốc bệnh viện đã đặc biệt sắp xếp bác sĩ viết một danh sách chi tiết về chế độ ăn kiêng cho Giang Tự Châu, Phó Thừa kéo ghế ra, giúp Giang Tự Châu ngồi xuống rồi nói với dì Trần: "Dạ dày của Giang Tự Châu bị thương, phải đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống sau phẫu thuật, nên chỉ có thể làm phiền dì thôi."

Dì Trần làm việc ở đội cứu hỏa nhiều năm rồi, không hề sợ Phó Thừa, còn trừng mắt nhìn anh nói: “Nếu cậu lại khách sáo như vậy thì dì sẽ không vui! Nào nào, mau đến xem món ăn tối nay dì nấu có hợp khẩu vị hay không?"

Dì đã lên mạng mấy ngày để dạy học nấu ăn cho bệnh nhân sau phẫu thuật, trên mâm có một tô cháo nấu với táo đỏ và chà là cùng hai đĩa đồ ăn kèm, Giang Tự Châu không thèm ăn lắm nhưng thấy dì nhiệt tình như vậy thì cậu mỉm cười cảm ơn: “Trông ngon quá, cảm ơn dì.”

Phó Thừa ngồi xuống bên cạnh Giang Tự Châu, anh múc ra nửa bát cháo đặt trước mặt Giang Tự Châu, nhỏ giọng nói: “Nếm thử đi, độ ấm vừa phải này."

Lúc này Giang Tự Châu chỉ có thể ăn cháo và thức ăn lỏng, cậu cúi đầu húp một thìa cháo, khi ngẩng đầu lên nhìn Phó Thừa, dì nấu ăn và đội trưởng bếp ăn đều nhìn chằm chằm cậu, chờ xem phản ứng của cậu.

"Vị rất ngon, thật đấy." Giang Tự Châu chân thành nói.

Dì thở phào nhẹ nhõm, Phó Thừa nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Giang Tự Châu liền ra tay giải cứu: "Dì, dì cứ làm việc đi ạ, để cháu chăm sóc em ấy là được rồi."

Đội trưởng bếp ăn và dì đều không muốn làm bóng đèn nữa nên rời khỏi bàn, Lưu Dương thấy Phó Thừa không đứng dậy lấy đồ ăn, liền bưng cơm đến cho Phó Thừa.

Nhà ăn không lớn, mỗi bàn đều có 4 chỗ ngồi, mọi người đều rất lịch sự không đi sang chỗ này, Giang Tự Châu cúi đầu ăn hai ngụm cháo, cậu vẫn còn hơi xấu hổ.

“Nếu tôi ở đây gây phiền phức cho anh…” Giang Tự Châu thì thầm với Phó Thừa.

Phó Thừa cúi đầu ăn một miếng cơm, sau đó ngắt lời Giang Tự Châu: "Không đâu."

Giang Tự Châu chớp mắt: "...Ồ."

Giọng nói vẫn còn lo lắng.

Phó Thừa nhìn cậu một cái, giải thích: “Thật sự không có đâu, bình thường có rất nhiều người nhà từ xa đến thăm con cháu, ở lại một hai tháng là chuyện bình thường, nhà khách cho người nhà mà cậu đang ở vào cuối tuần đều chật kín hết đấy."

Trong lòng Giang Tự Châu không khỏi nghi ngờ, nhưng thấy vẻ mặt Phó Thừa nghiêm túc như vậy, không có vẻ gì là đang nói dối thì cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu vừa mới bắt đầu ăn theo chế độ ăn kiêng, không thể ăn đồ quá nóng hay quá lạnh nên ăn không ngon miệng lắm, cậu ăn chưa hết nửa bát cháo Phó Thừa múc đã dừng lại.

Phó Thừa nhìn thấy cậu buông thìa xuống, có hơi lo lắng nhìn cậu: “Sao ăn ít vậy."

“Ăn nhiều quá thì không thoải mái.” Giang Tự Châu trầm giọng giải thích: “Anh cứ từ từ ăn đi, tôi đợi.”

Tuy dì nấu ăn không ở đây nhưng dì vẫn luôn chú ý đến bên này, dì vội vàng đứng dậy đi tới, nhìn bát cháo chưa ăn được mấy muỗng thì cảm thấy đau lòng: “Cháu không thích ăn sao? Có muốn ăn gì thì cứ nói với dì đi, đừng xấu hổ nhé!"

Giọng nói của dì rất lớn, âm thanh này thu hút sự chú ý của tất cả lính cứu hỏa đang cúi đầu ăn cơm, Giang Tự Châu vội vàng nói: “Không phải đâu dì ơi, bây giờ con không ăn quá nhiều được."

"Vậy con muốn ăn cái gì, sau này cứ nói với dì nhé!" Dì nói: "Chỉ huy Tiết trước khi rời đội đã nhấn mạnh với dì, bây giờ cháu là người được yêu thương nhất trong đội! Muốn gì được nấy!"

Giang Tự Châu đành miễn cưỡng mỉm cười xấu hổ, dì lại nói thêm: "Đội trưởng Phó rất bận rộn, lại cứng nhắc, có gì cần giúp thì cháu cứ nói với dì nhé!"

Dù ông chủ Giang từ nhỏ đã được yêu thích nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe được lời nói thẳng thắn như vậy trước mặt mọi người, mãi đến khi ra khỏi nhà ăn, cậu mới cảm thấy hơi nóng trên mặt mình tản đi một chút.

Phó Thừa đi theo Giang Tự Châu ra khỏi nhà ăn, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại một chút ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên mặt sân tập một vệt màu vàng ấm áp.

“Lạnh không?” Phó Thừa hỏi Giang Tự Châu: “Nếu không lạnh thì để tôi dẫn cậu đi dạo."

Giang Tự Châu không quen với các khu vực trong đội, vừa ra ngoài cậu đã không biết đường đi nên đi chậm lại rồi ngơ ngác theo sau Phó Thừa, lắc đầu: “Không lạnh.”

Ăn tối xong, lính cứu hỏa được rảnh rỗi một chút, cách đó không xa, sân bóng rổ vang lên tiếng hò reo cổ vũ, Phó Thừa dẫn Giang Tự Châu đến đó.

“5h30 sáng sẽ có bài tập thể dục, có thể sẽ hơi ồn ào.” Phó Thừa chậm rãi đi dạo cùng Giang Tự Châu.

Sân tập bên cạnh có rất nhiều dụng cụ tập thể dục, Giang Tự Châu liếc nhìn từng cái một, cảm thấy mọi thứ đều khiến cậu tò mò.

“Không sao đâu, tôi ngủ sâu thì không nghe thấy gì đâu.”

Phó Thừa cười nói: “Tôi lo cậu bị giật mình thì lại gắt ngủ rồi cả buổi sáng sẽ không vui."

Giang Tự Châu lập tức nhớ tới lần ông Phó nhập viện, hai người đã ngồi suốt đêm trên ghế sô pha nhỏ trong bệnh viện, sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, cậu có hơi gắt ngủ một chút.

Thấy cậu không nói gì, Phó Thừa lại nói thêm: “Cậu chưa bao giờ sống cuộc sống như thế này, nếu có điều gì không thoải mái hay không thích thì phải nói ngay cho tôi biết."

Giọng điệu của Giang Tự Châu hơi tinh nghịch, cậu hỏi: "Tại sao anh cứ nghĩ rằng tôi sống ở đây sẽ không thoải mái vậy, không ngờ đội trưởng Phó cũng có lúc thiếu tự tin như vậy đấy?"

Đây vốn chỉ là một câu nói đùa đơn giản, nhưng Phó Thừa lại không cười, mà nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, tôi thật sự rất lo là cậu sẽ không quen."

"Vậy anh còn để tôi đến đây là gì?" Giang Tự Châu đi được mấy phút thì cảm thấy mệt mỏi, cậu đi đến chỗ ghế ngồi duy nhất được đặt trên sân bóng rổ bên cạnh.

Hai người đứng cạnh băng ghế của sân bóng rổ. Lính cứu hỏa thay quần đùi và áo ngắn tay để chơi bóng rổ. Rất nhiều người đang đứng xem trận đấu. Đột nhiên, quả bóng rổ chệch hướng và bay về phía Giang Tự Châu. Trước khi Giang Tự Châu kịp phản ứng lại thì Phó Thừa đã duỗi cánh tay dài khỏe của mình ra, bắt lấy quả bóng rổ một cách vững vàng rồi ném nó trở lại vào sân bằng một tay.

Trong mắt Phó Thừa, mỗi một hành động của Giang Tự Châu đều cần phải được chăm sóc cẩn thận, anh nắm lấy cánh tay của Giang Tự Châu, đỡ cậu ngồi lên ghế, rồi anh ngồi xổm xuống trước mặt Giang Tự Châu.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6130 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5560 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5252 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5094 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4879 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4836 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter