Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng Mộ Cẩm Vân

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng Mộ Cẩm Vân
  3. Chương : 291

Chương : 291

Cô hất tay anh, cười châm chọc: “”Nhưng mà bây giờ, tôi hận anh.””

“”Bây giờ tôi yêu em.””

Anh sờ tay cô, phát hiện chiếc nhẫn kia không thấy đâu nữa.

Tống Lâm cảm thấy đáy tim mình trống rỗng, anh đặt cô lên giường, gọi Trần Thanh Lâm tới.

“”tổng giám đốc Lâm.””

Tống Lâm gật đầu: “”Cô ấy như thế nào rồi?””

“”Mộ…”” anh vừa định nói “”Cô Cẩm Vân””, nhưng chạm phải ánh mắt Tống Lâm, Trần Thanh Lâm không thể làm gì khác hơn là sửa lại: “”Bà chủ bị viêm dạ dày, hai ngày nay không ăn cái gì, bây giờ bệnh nặng hơn, nếu cứ dày vò như vậy nữa, rất có thể dẫn đến xuất huyết dạ dày hoặc loét dạ dày.””

“”Truyền đạm thì sao?””

“”tổng giám đốc Lâm, nếu như truyền đạm là có thể sinh tồn, vậy con người ăn uống là vì cái gì? Trên lý thuyết là không thành vấn đề, nhưng thân thể bà chủ yếu như vậy, còn có bệnh dạ dày…””

Anh kẹp điếu thuốc, tay hơi run lên: “”Tôi biết.””

Anh phất phất tay, Trần Thanh Lâm gật đầu gật đầu, tự giác rời đi.

Mộ Cẩm Vân không ăn gì, Tống Lâm sai người người truyền đạm cho cô, nhưng mà truyền không được, bởi vì đầu kim mới vừa ghim vào, cô liền giật ra.

Tống Lâm nhìn mu bàn tay cô đều là lỗ kim, mặt càng lúc càng âm trầm xuống.

Anh giơ tay lên giật chai đạm xuống, ném vào mép giường.

“”Xoảng! “” một tiếng, Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn chai đạm truyền, nhếch môi cười: “”Tống Lâm, anh không hiểu tôi, tôi không giống anh, tôi kiên nhẫn hơn anh nhiều.””

Nghe thấy cô nói, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh giống như băng đỉnh núi: “”Em không ăn thì khỏi cần ăn, không truyền đạm thì khỏi truyền. Nếu em chết, tôi sẽ sai người thiêu xác em, đặt ở đầu giường, em luôn phải ở bên tôi tôi, Mộ Cẩm Vân!””

Anh nói xong, xoay người đi, để lại Mộ Cẩm Vân giận đến đỏ mặt ở trên giường.

Cô đã sắp ba ngày không ăn gì, đau dạ dày không nói, khí lực cả người cũng không có.

Thật ra thì cô cũng không dễ chịu, nhưng mà cô biết, ở lại bên cạnh Tống Lâm, cô tình nguyện chết.

Anh dựa vào cái gì, cho rằng cô nhất định sẽ trở về?

Dựa vào cái gì?

Hai người không ai muốn nhượng bộ, bọn họ không dễ chịu, người chung quanh cũng không chịu nổi.

Mộ Cẩm Vân một ngày không ăn gì, Tống Lâm liền ra lệnh người trong biệt thự không được ăn.

Mộ Cẩm Vân biết được mệnh lệnh này của anh, cô dùng hết khí lực cả người tát anh: “”Tống Lâm, chuyện hai chúng ta, anh kéo bọn họ vào làm gì!””

Cô không phải Thánh mẫu, nếu như là Mộ Tinh Anh bây giờ chết trước gót chân cô, cô mắt cũng không nháy.

Nhưng mà người nhà này đều vô tội, lúc cô không ăn Tống Lâm đã hành hạ bọn họ đủ kiểu, bây giờ anh còn bắt bọn họ theo cô.

Tát xong, Mộ Cẩm Vân lại nghĩ tới cái gì, cười một tiếng: “”Không sao, dù sao tôi đã đói ba ngày, tôi nghĩ, bọn họ luôn có thể chống chọi tốt hơn so với tôi.””

Cô không muốn chết, cô chỉ là không muốn thỏa hiệp.

Anh biết, anh vẫn luôn biết, nhưng anh cả đời này, cũng không cúi đầu trước ai.

Anh từ nhỏ đã không học phải cúi đầu, ban đầu Lương Tư Cần đánh anh lệch mồm, anh cũng chưa từng mở miệng nói một câu mềm mỏng.

Anh Tống Lâm, trời sinh là người không biết cúi đầu.

Mà Mộ Cẩm Vân, trước đây cô ở bên cạnh anh ngoan thuận như vậy, bây giờ ương bướng duy nhất một lần, nhưng ép anh không còn đường đi.

Anh biết, mình không buông tay, cô thật sự chết ở bên cạnh mình như vậy.

Ban đêm.

Mộ Cẩm Vân ngủ, ba ngày không ăn cái gì, hơi thở của cô cũng yếu ớt rất nhiều.

Anh ngồi trên ghế sô pha nhìn cô, nhiều lần cho rằng cô cứ như vậy mà chết, ngay cả tay đưa ra tìm hơi thở cũng run bắn.

Nhiều lần dò phát hiện trên tay còn có thể cảm giác được hơi thở, anh mới cảm thấy mình còn sống.

Cả phòng không có ánh sáng, chỉ có thuốc lá trên tay anh lòe lòe.

Anh cũng không dám đánh thức cô, mỗi lần anh ở đó, cô giống như mèo bị đạp đuôi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng rất an tĩnh, anh giơ tay lên xoa xoa đuôi mắt, hơi ướt.

Cô thắng.

Ngày thứ tư.

Mộ Cẩm Vân không biết làm sao hình dung cảm giác này, cô không còn khí lực gì, đói hay không đói, cô đã không còn cảm giác được, chỉ cảm thấy mình cả người hình như không có xương cốt.

Bên ngoài ánh mặt trời chiếu vào, Tống Lâm không ở trong phòng.

Người giúp việc đẩy cửa bưng cháo đi vào, mấy ngày nay, người giúp việc cũng đều như vậy, bất kể cô ăn hay chưa ăn, bọn họ cũng bưng cháo vào.

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn, đỡ giường đứng dậy.

Cô muốn đi rửa mặt, chỉ mới vừa ngồi dậy liền choáng váng đầu.

“”Ông chủ.””

Nghe thấy người giúp việc kêu lên, cô theo bản năng nhìn sang.

Tống Lâm đi tới, anh cúi đầu mặt không thay đổi nhìn cô: “”Mộ Cẩm Vân, em tự do.””

Anh nói xong, không nói thêm bất kỳ lời nào, xoay người rời đi.

Cô sửng sốt, cho rằng mình ảo thanh.

Một giây kế tiếp, người giúp việc quay trở về: “”Cô Cẩm Vân, ông chủ nói, cô có thể rời đi.””

Lần này, cô rốt cuộc biết, mình vừa rồi không có nghe lầm.

Cô gật đầu, yếu ớt mở miệng: “”Phiền đỡ tôi đến phòng vệ sinh.””

Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên cô mở miệng để cho người giúp việc giúp cô.

Người giúp việc vội vàng đưa tay vịn cô, Mộ Cẩm Vân mới vừa đứng ngay ngắn, còn chưa kịp chạm vào nước, tiếng động cơ từ cửa sổ rộng mở truyền vào.

Bất quá mấy giây, rất nhanh, cô cũng không nghe thấy.

Cô thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Bốn ngày, cô hành hạ mình người không ra người, quỷ không giống quỷ.

Ngày hôm đó sau, Tống Lâm cũng không tới nữa, Mộ Cẩm Vân đang dần dần khôi phục ăn uống, đợi khôi phục hòm hòm rồi, cô sẽ nhờ người trong biệt thự đưa cô trở về căn hộ.

Tống Lâm ngày hôm đó nói cô tự do, cô đúng là tự do, anh cũng sẽ không ngăn cô nữa.

Chỉ là cô cũng không cao hứng như tưởng tượng, đại khái là, giết địch một ngàn tự giết tám trăm.

Không có gì để cao hứng.

Cô trở về căn hộ, căn hộ ở không tới ba tháng, bây giờ lại phải bán rồi.

Cô gọi điện thoại cho Hứa Thanh Nga, hai người gần một tuần không liên lạc, điện thoại kết nối, hai người đều trầm mặc.

Hồi lâu, là Mộ Cẩm Vân mở miệng trước: “”Thế nào? Không nhớ số mình sao?””

“”Lúc nào trở về?””

Hứa Thanh Nga rốt cuộc vẫn hiểu cô, trước cô cũng từng gọi điện thoại cho Mộ Cẩm Vân, không phải không ai nghe thì là đường giây bận, nhưng bây giờ cô tự mình gọi điện thoại tới.

Giữa cô cùng Tống Lâm, luôn phải có một người thỏa hiệp.

Cô biết, Mộ Cẩm Vân sẽ không thỏa hiệp.

Như vậy người thỏa hiệp, là Tống Lâm.

Hứa Thanh Nga trong lúc nhất thời, tâm trạng phức tạp.

Con người Tống Lâm, đúng là khiến cho người vừa yêu vừa hận.

Anh có cái gì cũng cho Mộ Cẩm Vân, cho cô yêu thương chiều chuộng, nhưng mà cũng cho cô lòng dạ ác độc.

Nghe thấy Hứa Thanh Nga nói, cô sửng sốt, đột nhiên liền cười: “”Nhanh, mùa xuân năm nay nghĩ xong đi đâu chưa?””

“”Muốn đi Đông Nam Á.””

“” Được, mình cũng muốn.””

Trao đổi đơn giản, tin tức muốn biết đều biết.

Cô ấy rất tốt, cô cũng rất tốt.

Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân thay quần áo ra cửa.

Tháng một, Hà Nội lạnh đến cắt da, cô bọc khăn quàng, đón một chiếc xe taxi, vòng quanh trung tâm thành phố một vòng.

Thành phố này, sinh cô nuôi cô; đã cho cô hy vọng, cũng cướp hy vọng của cô; cô đã từng ra đi rồi trở về, bây giờ lại muốn đi.

Lần này, cô biết, cả đời này, mình cũng sẽ không trở về.

Nơi này, chôn vùi tình yêu của cô, cũng chôn vùi thù hận của cô.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, cô lau không hết, tài xế đưa một bọc khăn giấy, cô khàn giọng, khó khăn mở miệng nói một tiếng: “”Cám ơn.””

Bên trong buồng xe rất an tĩnh, tài xế không chế nhạo cô chật vật.

Xe dừng trước một quảng trường, cô ăn cơm tối rồi từng bước một trở về.

Năm đó một tháng trước khi cô rời đi, đã từng rất nhiều đêm, cô cũng như vậy.

Rất nhiều buổi tối, cô đi trên con đường này, hy vọng trước mặt sẽ có một chiếc xe dừng lại, sau đó Tống Lâm từ bên trong đi ra.

Có một ngày buổi tối, có người dừng lại, nhưng mà người đi ra không phải Tống Lâm.

Hai mươi ba tuổi, Mộ Cẩm Vân còn là một thiếu nữ, cô đối với tình yêu từng có ước mơ cũng từng có mềm yếu, nhưng mà bây giờ, cô, cô hai mươi bảy tuổi, mất đi một đứa bé, thỏa hiệp một tình cảm, cô cũng không còn ngây thơ cùng hoạt bát thuở thiếu thời.

Cô biết, tình yêu là thứ xa xỉ nhất trên thế giới này.

Cô đã có tiền bạc rất nhiều người không có được, cô không nên tiếp tục hy vọng xa vời.

Tuyết rơi xuống, cô ngẩn ra, con đường quen thuộc, nhưng tất cả đều là người xa lạ.

Cô nhìn từng cái dù lướt qua, rốt cuộc không nhịn được, ngồi xổm xuống.

Cô ban đầu chỉ im lặng khóc, khóc, tâm sự giống như bị tuyết chọc thủng, cô giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo, than vãn khóc lớn lên.

Có người tới hỏi cô sao vậy, nhưng cô chỉ khóc.

Có đứa tr3 đi qua, hỏi mẹ: “”Mẹ, chị kia tại sao ngồi xổm ở đó khóc vậy?””

Người mẹ nhìn, mím môi: “”Bé ngoan, chị ấy đang buồn.””

“”Vậy tại sao chúng ta không đi giúp chị?””

Thằng bé ngẩng đầu lên, trên mặt là ngây thơ và không hiểu.

Người mẹ hơi im lặng, hồi lâu, cô mới miễn cưỡng nói ra một câu: “”Chị ấy có lẽ không mong muốn chúng ta quấy nhiễu.””

“”Lạnh như vậy, cô ngồi ở đây, có thể bị cảm hay không?””

“”Sẽ không, chị ấy hết buồn là được.””

Nghe nói như vậy, Mộ Cẩm Vân không khỏi ngẩng đầu lên.

Cô hai mắt ngấn lệ mông lung, dáng vẻ hết sức chật vật.

Người mẹ vội vàng ôm thằng bé trai đi, một câu “”Cám ơn””cứ như vậy ngăn ở trong cổ họng.

Bỏ di.

Trên thế giới này, vốn chỉ có mình quan tâm mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười giờ đêm, người trên đường cũng ít đi, lẻ tẻ một hai người bước qua, đều là vội vã bước, cũng không có người để ý đến cô.

Trên thế giới này, nhân tình ấm lạnh, một trận tuyết rơi, một ngã tư đường là biết.

Khăn quàng tất cả đều ướt, cô tháo khăn quàng xuống, cầm khăn giấy lau mặt, sau đó cởi khuy áo, đón gió tuyết đi về phía căn hộ.

Cô nghĩ, dù không có tuyết, so với tối nay còn lạnh hơn.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6190 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5609 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5286 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5257 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4920 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4882 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter