Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
  3. Chương 339: Bức bách

Chương 339: Bức bách

Đang nói chuyện, Hộ Bộ Thượng Thư đã vội vội vàng vàng chạy đến rồi. Theo sau ông ta, Kinh Triệu Duẫn cũng thở hồng hộc mà tới.

Nhà quan không giống với nhà dân thông thường, muốn sang tên khế đất, cần phải có quan phụ mẫu cùng hộ bộ đồng thời đón dấu mới được.

Hai vị đại nhân mang theo đại ấn cùng văn thư sang tên, thở phì phò hành lễ vấn an với Nhị Hoàng Tử nói: "Điện hạ, hạ quan đến chậm."

Nhị hoàng tử.. Chậm cái rắm! Tuyệt đối không chậm, hai người các ngươi, vừa vặn! Vừa vặn!

Rất muốn mắng chửi người!

Nhị hoàng tử ôm một bụng lửa giận, liếc xéo Hộ Bộ Thượng Thư cùng Kinh Triệu Duẫn một cái, tiếp đó lại nói với Chu Hoài Sơn: "Bây giờ đã được chưa?"

Chu Hoài Sơn ủy khuất chỉ chỉ Trầm Hạt, nói: "Hắn còn chưa đi lấy khế đất."

Nhị hoàng tử.. Sao ta lại có cảm giác, ngươi đang làm nũng với ta thế hả?

Ánh mắt phức tạp nhìn Chu Hoài Sơn, nhị hoàng tử bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt chấp nhận số phận, đứng ở đó để mặc Chu Hoài Sơn lôi kéo ống tay áo, nói với Trầm Hạt: "Đi lấy khế đất đi."

Chu Hoài Sơn đứng sát bên nhị hoàng tử, nâng cằm, hô: "Điện hạ bảo ngươi đi lấy khế đất."

Nhị hoàng tử quay đầu liếc Chu Hoài Sơn: "Ngươi đừng có dùng loại giọng điệu đấy!"

Chu Hoài Sơn nhu thuận gật đầu: "Vâng."

Nhị hoàng tử.. Khổ sở vuốt vuốt mi tâm.

Trầm Hạt vẫn giữ nguyên bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác, mất hồn mất vía, phân phó người đi lấy khế đất.

Hộ Bộ Thượng Thư cùng Kinh Triệu Duẫn không hiểu ra sao, lại chẳng dám hỏi gì, dù sao thì.. chỉ cần phân một tấm khế đất ra thành hai phần là xong. Nhất là Hộ Bộ Thượng Thư, vừa nhìn thấy Chu Hoài Sơn liền cảm thấy vô cùng sợ hãi. Lần trước, nếu không phải là Chu Hoài Sơn, thì bây giờ ông ta đã không phải gánh vác trách nhiệm chuyện thuỷ vận rồi.

Làm xong khế đất, nhị hoàng tử cầm lấy nhét vội vào tay Chu Hoài Sơn hỏi: "Lần này đã được chưa?"

Chu Hoài Sơn nhận khế đất, nghiêm túc nhìn, sau đó lại quay sang Nhị Hoàng Tử, nhe răng nở nụ cười, đáp: "Cảm ơn điện hạ."

Nhị hoàng tử luôn cảm thấy, Chu Hoài Sơn đang làm nũng với hắn. Ghê quá!

Hắn phiền não xua tay ngắt lời Chu Hoài Sơn, rồi quay đầu rời đi.

Nhị điện hạ vừa đi, Hộ Bộ Thượng Thư cùng Kinh Triệu Duẫn liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái, rồi cũng ba chân bốn cẳng rời khỏi cái hố lửa này. Bọn họ đi khỏi, Chu Hoài Sơn quay đầu nhìn Thẩm Hạt, cất kỹ khế đất, sau đó nở nụ cười thương hiệu của Sơn đại gia: "Bây giờ, nửa phía đông phủ là của ta, ta cho ngươi thời gian một ngày để dọn đồ. Ngày mai ta sẽ tới xây tường. Đến lúc đó, nễu ngươi còn chưa chịu mang đồ đi, ta sẽ không khách khí, giúp ngươi giải quyết!"

Nói xong, Chu Hoài Sơn quay lưng, giơ tay vẫy một cái, hô: "Đi!"

Lật Đức Hầu lập tức đi theo. Ông lão hơn 80 tuổi, run run rẩy rẩy dính sát vào Chu Hoài Sơn, ủy khuất hô: "Vương bát đản! Ta đói!"

Chu Hoài Sơn 'ừ' một tiếng: "Dẫn ngươi đi ăn trứng hấp."

Vành mắt của Lật Đức Hầu chợt đỏ lên, treo trên người Chu Hoài Sơn: "Vương bát đản, thật sự là ngươi rồi."

Chu Hoài Sơn đưa mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước, im lặng không nói.

Lật Đức Hầu liền nói: "Ngươi không nói lời nào, ta cũng biết, chính là ngươi!"

Chu Hoài Sơn khẽ cười: "Ngươi cũng không hồ đồ đâu."

Lật Đức Hầu liền lầm bầm đáp: "Có hồ đồ rồi thì ta cũng nhận ra ngươi. Vương bát đản, ngươi còn hứa sẽ đan cho một chiếc lồng dế, bắt đại nguyên soái cho ta, đi núi Tây nướng thịt hươu cho ta ăn! Ta rất nhớ ngươi.."

Trừ Chu Hoài Sơn, không ai nghe được Lật Đức Hầu đang lẩm bẩm cái gì.

Một đám người hùng hùng hổ hổ tới, rồi lại khí thế bừng bừng rời đi.

Đám đông vừa đi khuất, Trầm Hạt đã lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Những lời Chu Hoài Sơn nói, gương mặt của Chu Thanh, cứ như hàng ngàn, hàng vạn con ong, bay ầm ầm trong đầu hắn. Chu Thanh giống Thần Nhi như đúc. Hoàng thị phải dùng mười mấy con chó đi tập kích Chu Thanh. Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì..

Ôm đầu, Trầm Hạt cuồng loạn gầm lên một tiếng: "Vì cái gì?"

Tiếng rống này, kinh thiên động địa, đến mức Hoàng thị đang dưỡng bệnh trong phòng cũng phải kinh hoàng thất sắc.

Hoàng thị sợ hãi, đánh đổ cả chén thuốc trong tay, run rẩy hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Bà ta cháy bỏng nhìn về phía ma ma thiếp thân của mình.

Mà ma thiếp thân cuống quít sai tỳ nữ dọn dẹp chén thuốc, thấp giọng trấn an: "Phu nhân, đại nhân vẫn còn tin ngài, không có việc gì, đợi ngài khỏe lên rồi lại đi khuyên nhủ đại nhân thì sẽ không sao. Chu Hoài Sơn có thể có chứng cớ gì kia chứ! Chẳng qua chỉ là nhờ vào gương mặt của Chu Thanh thôi. Bên cạnh ngài, còn có lão phu nhân, ngài chỉ là một người con dâu, có thể làm chủ được cái gì, tất cả đều ngheo theo mẹ chồng a."

Lời này của ma ma khiến Hoàng thị không khỏi giật mình, đáy mắt sáng lên.

Ma ma thở dài tiếp lời: "Cùng lắm thì cũng như thế, còn có thể thế nào, Hoàng Thần cũng đã chết, người chết là hết. Tiểu thư sắp gả cho Nhị điện hạ, đó chính là hoàng tử phi. Lại nói, ngài cùng hoàng Hậu nương nương còn có tình cảm, nhị tiểu thư gả cho Nhị điện hạ, ngài chính là thông gia với Hoàng Hậu nương nương, ngài ấy có thể không quản ngài sao? Dù đại nhân có phát hiện ra cái gì, thì có thể thế nào? Chẳng lẽ ngài ấy muốn vì một người đã chết nhiều năm như vậy mà từ bỏ vinh hoa phú quý của mình sao?"

Dừng một chút, ma ma lại nói: "Phu nhân, đại nhân đối với Hoàng Thần, không si tình cùng quan tâm như ngài ấy tưởng tượng vậy đâu, nếu thật sự si tình, thật sự quan tâm, thì sẽ không thể không phát giác ra chút nào như vậy. Minh Nguyệt lúc đó.. Kỳ thực, khi ấy chúng ta thiếu sót rất lớn, đại nhân chắc chắn sẽ phát giác ra gì đó."

Nhớ tới chuyện của Trầm Minh Nguyệt năm đó, lại hồi tưởng phản ứng của Trầm Hạt, Hoàng thị chợt yên tâm hơn một chút.

Buồng trong, giọng nói của Hoàng thị cùng ma ma dần dần thấp xuống. Gian ngoài, gương mặt Trầm Minh Châu tái nhợt, thân thể run rẩy, nhẹ nhàng lui ra.

"Ai dám nói lung tung một chữ, ta rút đầu lưỡi cho chó ăn!"

Đè thấp giọng, Trầm Minh Châu ngoan lệ uy hiếp nha hoàn trong phòng Hoàng, không để cho họ để lộ ra tin tức mà nàng ta vừa nghe.

Mấy nha hoàn đều biết tính khí của Trầm Minh Châu, lập tức bị dọa đến run lẩy bẩy.

Trầm Minh Châu đầu nặng chân nhẹ rời đi, trở về phòng, trực tiếp bổ nhào lên giường, trái tim đập như trống trận. Những lời mẫu thân cùng ma ma vừa nói kia, có ý tứ gì? Chẳng lẽ thật sự là mẫu thân đã hại chết dì, là mẫu thân hại chết Trầm Minh Nguyệt? Cái này..

Hoảng sợ lan tràn khắp toàn thân. Nàng ta vẫn luôn chán ghét Trầm Minh Nguyệt, luôn ngóng trông Trầm Minh Nguyệt chết đi, thậm chí còn nguyền rủa Trầm Minh Nguyệt. Nhưng nàng ta không hi vọng Trầm Minh Nguyệt chết thật là mẫu thân ra tay, càng không hi vọng cái chết của dì cũng có liên quan với mẫu thân. Như vậy, nàng ta sẽ thành cái gì! Về sau nàng ta còn làm người thế nào!

Trầm Minh Châu buồn bực thở dài, chậm rãi nhắm mắt, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Hiện tại, nàng ta đã không có cách nào làm người rồi. Bên ngoài đang sôi sục lưu truyền về cái chết của Hoàng Thần. Đều do Chu Thanh! Nếu không phải vì Chu Thanh, sao nàng ta lại rơi vào tình cảnh như thế! Tiện nhân! Đều do tiện nhân Chu Thanh kia! Đi chết đi! Đi chết đi!

Trầm Minh Châu đột nhiên ngồi dậy, trong đôi mắt sưng đỏ hàm chứa quang mang cay nghiệt. Ta muốn ngươi chết!

* * *

Chu Thanh bị Trầm Minh Châu cừu hận chửi mắng, rắn rắn chắc chắc hắt hơi một cái, Thẩm Tâm lập tức rót cho nàng một chén trà nóng.

"Tẩu tẩu, thiết kế trang trí của ta như thế nào?"

Chu Thanh nhìn bản phác thảo thiết kế trước mặt, là Thẩm Tâm vẽ tối hôm qua, hôm nay quyết định cửa hàng, Thẩm Tâm cũng đã sửa đổi một chút.

Chu Thanh chỉ vào vị trí địa đồ trên bản phác thảo, hỏi: "Muội treo cái địa đồ này là có ý tứ gì? Muốn dùng mỹ thực chinh phục thiên hạ sao?"

Thẩm Tâm cười ha hả nói: "Đơn thuần, là để đề cao giá trị cửa tiệm thôi."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6123 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5556 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5247 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5085 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4874 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4831 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter