Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phượng Tù Hoàng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phượng Tù Hoàng
  3. Chương : 120

Chương : 120

Sở Ngọc chăm chú nhìn sâu vào đáy mắt lạnh lùng băng giá của Dung Chỉ, rất lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nói với ta, không quan tâm đến sự sống chết của Mặc Hương, là lời nói thật sao?”

Không biết, ngày xưa hắn đã từng nói lời quan tâm quý mến nào với Mặc Hương chưa?

Lúc này hắn ở trước mặt nàng, thản nhiên nói rằng chỉ quan tâm đến nàng. Phải chăng có một ngày nếu chẳng may nàng chết đi, hắn sẽ dửng dưng như không, mỉm cười nói với người khác lạnh lùng như băng tuyết: “Ta vốn là người vô tình!”

Trái tim dường như co rút lại, cảm giác từng cơn ớn lạnh bao phủ khắp cơ thể.

Lồng ngực lạnh buốt, nhưng ngoài mặt nàng bình tĩnh, nhìn Dung Chỉ không chớp mắt.

Dung Chỉ lặng yên, nằm trên bệ đá cực kỳ biếng nhác. Đáy mắt cô hàn, hắn lại tiếp tục cười lạnh băng: “Chẳng lẽ công chúa muốn ta vì Mặc Hương mà đau lòng vật vã? Chính là công chúa…” Ngữ điệu hắn trầm thấp nhu hòa, nhưng lại ẩn chứa ý tứ sắc nhọn như dao: “Ta đau lòng, thì làm được gì? Ta oán hận, thì sao? Ta nên coi ai là kẻ thù, nên căm hận ai đây? Ta làm cách nào để rửa được hận này?”

Sở Ngọc bị hắn hỏi liên tiếp, trong lòng chấn động. Phải, hắn đau lòng oán hận thì sao? Kẻ giết Mặc Hương là Lưu Tử Nghiệp và Tông Việt, nàng cũng can dự một phần trong đó. Chẳng lẽ nàng muốn khuyên Dung Chỉ tìm mấy người kia báo thù sao? Chẳng lẽ trong tiềm thức, nàng muốn Dung Chỉ oán hận nàng?

Hắn không hận nàng, nàng sẽ vì Mặc Hương mà không cam tâm. Nhưng nếu hắn hận nàng, nàng lại không thể nào vui vẻ.

Một bên là nàng không cam tâm, một bên không vui vẻ, nàng muốn Dung Chỉ lựa chọn thế nào?

Sở Ngọc đứng ngây ngốc. Lúc này, nàng mới là kẻ hoàn toàn không có tư cách chất vấn người khác. Tại sao lúc đó nàng không nhào lên ngăn cản? Tại sao nàng lại sợ đến mức không nhúc nhích, thậm chí không thốt được nên lời?

Nếu nàng không vô dụng như vậy, thì đã không xảy ra thảm cảnh.

Thoáng nhìn thấy thái độ biến hóa của nàng, dù chỉ là rất nhỏ, Dung Chỉ bỗng mỉm cười dịu dàng: “Việc vô dụng, ta sẽ không làm. Mà yêu hận dư thừa, ta cũng cực kỳ keo kiệt!” Hắn chậm rãi đứng dậy, cơ hồ đặt chân ngay sát chỗ nàng. Sở Ngọc cảm thấy như hắn áp chặt vào người mình, ngay trước mắt nàng là chiếc cằm trơn mượt và làn môi của hắn, cùng với đường cong ưu mỹ vùng cổ, bỗng trở nên mờ mịt.

Dung Chỉ lùi lại hai bước, xoay người ra chỗ khác, cất giọng điềm đạm: “Công chúa, thứ cần buông bỏ mà cố níu giữ, tất sẽ có hại. Người nắm quyền lực tức là có hai lưỡi kiếm trong tay, một lưỡi kiếm hướng về kẻ địch, một hướng về chính mình. Vì bản thân mình, phải tự vứt bỏ một vài thứ. Nếu nàng không đủ quyết tâm dứt khoát, không đủ tàn nhẫn, thì tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này!” Vừa muốn giữ tâm hồn trong sáng lương thiện, vừa muốn địa vị quyền thế, lại muốn bảo vệ được tất cả mọi người, làm gì có giấc mơ đó trên đời này?

Ngay cả hắn và Vương Ý Chi cũng không làm được, sao vỏn vẹn một Sở Ngọc như nàng có thể?

Vương Ý Chi đã sớm đoán được những tình cảnh thế này, không muốn vướng vào vòng danh lợi, nên sống cuộc đời phóng túng tiêu dao. Còn Dung Chỉ hắn thì đã lún quá sâu, rời khỏi hoàng cung là không thể quay về, không thể lùi bước, và cũng không muốn lùi bước.

Đời người chỉ đạt tám, chín phần mười đã là hạnh phúc, vĩnh viễn không thể có thập toàn thập mỹ trọn vẹn. Được cái này thì mất cái khác, có lẽ từ trước hắn đã hiểu rõ đạo lý này.

Lời nói của Dung Chỉ, dường như nấn ná trong không khí rất lâu mới truyền đến tai Sở Ngọc, lại quanh quẩn váng vất trong tâm trí nàng. Cho đến khi Sở Ngọc ngẫm ra ý tứ trong câu chữ, thì Dung Chỉ đã mất hút bóng dáng, không rõ đi đâu.

Sở Ngọc không đi tìm, mà đứng yên tại chỗ. Hương thơm lá trúc bao phủ không gian tịch mịch quanh nàng, mùi hương thanh mát như gột rửa tâm tình nàng đang hỗn loạn. Một hồi lâu sau, nàng rời khỏi Mộc Tuyết viên, bước nhanh tới Ẩn Hương uyển.

Ẩn Hương uyển là nơi Mặc Hương sống trước kia. Lúc này, trong sân là mộ chôn quần áo và di vật của hắn. Mặc Hương chết lúc cuối hè, thời tiết cực kỳ nóng bức. Sở Ngọc e rằng chở thi thể về sẽ thối rữa, liền sai người mai táng hắn ở phủ công chúa ngay tại huyện Sơn Âm.

Sau khi nàng quay về, Dung Chỉ sai người thu thập các di vật lúc còn sống của Mặc Hương, lấy một bộ y phục và những vật dụng thường dùng của hắn, đắp thành mộ trong Ẩn Hương uyển.

Vốn để tùy Dung Chỉ lo liệu, nhưng lúc này, ngôi mộ chôn di vật của Mặc Hương lại là nơi Sở Ngọc trút hết nỗi lòng.

Nàng đứng trước nấm mộ, châm một bó hương rồi cắm trước tấm bia.

Mùi hương lượn lờ tản ra, như ẩn như hiện, khiến Sở Ngọc nhớ lại hình ảnh Mặc Hương lúc an táng. Gương mặt xinh đẹp mê đắm lòng người, bởi đau đớn và kinh ngạc mà hơi méo mó. Cơ thể mất đi độ ấm, chỉ còn lưu lại chút dư hương lạnh lẽo nhàn nhạt.

Chờ cho hương tàn, Sở Ngọc mới chậm rãi nói: “Đây là lần đầu tiên ta thắp hương cho ngươi, và cũng là lần cuối cùng. Mặc Hương, xin lỗi ngươi, ta không thể cứu ngươi, cũng không thể báo thù cho ngươi, là lỗi của ta. Ngươi có thể oán hận, nhưng đó là lựa chọn của ta!” Sau này, nàng sẽ không bao giờ đến đây nữa.

Nói xong, nàng vái chào thật sâu, rồi xoay người, quả quyết rời đi.

***

Ngày tiếp theo, Sở Ngọc lại đến trước cửa hoàng cung. Cảnh sắc vẫn lộng lẫy vui tươi, mà lòng nàng thì ảm đạm.

Trước đây mỗi lần đến chỗ này, nàng không khỏi thấp thỏm. Nhưng hiện tại, tâm trí bị áp bức lại nảy sinh nhuệ khí, nàng ngẩng cao đầu tiến bước.

Bây giờ là thời gian bãi triều, Sở Ngọc nhìn thấy Thẩm Khánh Chi. Từ trước, nàng vẫn hơi sợ hãi lão tướng quân này. Nhưng lúc này, dường như không đáng sợ như thế, nàng chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái, rồi cứ thế đi thẳng vào nội cung.

Thẩm Khánh Chi nhíu mày. Bên cạnh ông ta, người cháu vội giữ chặt lại: “Thúc phụ, đừng gây chuyện với nữ tử này nữa! Bệ hạ đang yêu mến tin tưởng nhất là nàng ta, tốt nhất vẫn nên giao hảo với công chúa!”

Thẩm Khánh Chi chần chừ một chút, rồi khẽ gật đầu.

Sở Ngọc vừa đi vừa ngạc nhiên không hiểu tại sao, khuôn mặt ông ta rõ ràng đầy địch ý, nhưng lại không tiến đến giáo huấn nàng. Nhưng nàng nhanh chóng vứt bỏ nghi ngờ nho nhỏ ra khỏi đầu, tiếp tục bước đi, và nhìn thấy Lưu Tử Nghiệp đã nhiều ngày chưa gặp.

Lưu Tử Nghiệp mặc y phục đen tuyền, đang ở trong hoa viên cầm roi trúc quất xuống các cung nữ thái giám chạy nhốn nháo xung quanh. Cung nữ và thái giám phối hợp với động tác của hắn, dù đau cũng không được chạy quá nhanh, chỉ có thể chạy vòng quanh, luân phiên để cho tiểu hoàng đế vụt giải sầu.

Khoan khoái quất mọi người, Lưu Tử Nghiệp cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn mọi người xung quanh kêu thảm thiết đau đớn, mặt và cổ có nhiều vết lằn đỏ chằng chịt, hắn cảm thấy từ nội tâm dâng lên một trận say sưa khoái trá.

Đây là một trong những trò mà bình thường hắn thích chơi, cũng là trò ít gây thương tổn nhất.

Lưu Tử Nghiệp lại tiếp tục giơ roi trúc lên, còn chưa hạ xuống, bỗng xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm lấy chiếc roi. Hắn giận dữ, không hiểu ai dám quấy rầy hứng thú của hoàng đế lúc này, quay phắt lại thì vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt Sở Ngọc.

“A, a tỷ?” Khí thế lúc trước hoàn toàn bị đẩy lùi, Lưu Tử Nghiệp vội vàng ném roi đi, phẩy tay đuổi bọn thái giám cung nữ như đuổi ruồi. Hắn vừa thân mật kéo tay Sở Ngọc, vừa cẩn thận dè dặt hỏi: “A tỷ, nhiều ngày tỷ không đến, có phải là giận ta không?” Dù hắn lòng lang dạ sói thế nào, cũng cảm nhận được thái độ thay đổi của Sở Ngọc, bắt đầu từ ngày Mặc Hương chết.

Sở Ngọc mỉm cười lạnh lẽo rét buốt: “Ta nào dám giận bệ hạ?”

Tuy Sở Ngọc lạnh lùng, nhưng dù sao cũng vẫn muốn nói chuyện với hắn, hôm nay còn chủ động đến tìm hắn. Lưu Tử Nghiệp nhẹ nhàng thở phào, kéo tay nàng nói: “A tỷ, chẳng qua chỉ là một gã trai lơ thôi mà! Giết thì cũng đã giết rồi, chẳng lẽ tỷ cứ giận ta mãi sao?”

Sở Ngọc thở dài: “Bệ hạ biết hay không, thật ra Mặc Hương chết oan uổng? Hắn vốn không hề nghe trộm người nói chuyện!” Nàng kể lại những gì mình nhìn thấy sau khi ra khỏi cửa ngày hôm đó.

Lưu Tử Nghiệp chớp mắt vài cái, rồi nói chậm rãi: “Ngay cả hắn không làm sai, ta cũng sẽ tìm cớ giết hắn!”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6183 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5603 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5281 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5225 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4913 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4873 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter