Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Phượng Tù Hoàng

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Phượng Tù Hoàng
  3. Chương : 166

Chương : 166

Lúc này sắc mặt Hoa Thác đã cực kỳ khó coi, dường như chỉ cần Sở Ngọc nói thêm nửa lời, hắn sẽ rút kiếm ra khỏi vỏ.

Để đề phòng Hoa Thác, Việt Tiệp Phi nắm chặt chuôi kiếm, đứng chắn trước mặt Sở Ngọc.

Hoa Thác cười lạnh nhìn Việt Tiệp Phi chằm chằm. Hắn đã ngứa mắt với kẻ này từ lâu rồi. Trước đây giao đấu, hắn bị thương nên không thể đánh lâu, nhiều lần bị rơi vào thế yếu. Bây giờ vừa hay thử sức lại một chút xem sao!

Hai người trừng trừng nhìn nhau chuẩn bị xuất thủ, bỗng Việt Tiệp Phi thấy có người vỗ vỗ vai mình. Quay lại nhìn, hắn thấy Sở Ngọc mỉm cười: “Các ngươi đang định làm gì thế?”

Ánh mắt nàng lướt nhanh sang Hoa Thác, khóe miệng khẽ cong lên: “Vừa ăn vừa nói!”

Thế là ăn cơm.

Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Sở Ngọc thay một bộ trang phục nam giới.

Sắc trời đã tối, ánh nến lung lay chiếu rọi căn phòng.

Trong phòng, trước mặt mỗi người là một án kỷ hình vuông, bày thức ăn nóng sốt. Nhưng trừ Sở Ngọc, tất cả đều không động đũa.

Không còn lòng dạ nào mà ăn uống.

Bận rộn suốt một ngày, Sở Ngọc rất đói. Ăn xong hai, ba bát cơm, nàng mới dừng lại mỉm cười nhìn Hoa Thác và Việt Tiệp Phi ở phía đối diện. Bọn họ tay trái cầm đũa, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt bắn phá đối phương. Mà tư thế ngồi của cả hai cũng là tư thế nhà võ chứ không phải lúc nhàn nhã ăn cơm, có thể sẵn sàng xông lên giao đấu bất cứ lúc nào.

Sở Ngọc cười cười quay sang nhìn Lưu Tang đang ngồi bên cạnh. Cậu bé cúi đầu nhìn thức ăn, mặt mày ủ ê. Nàng không nhịn được xoa đầu Lưu Tang hỏi: “Sao lại không ăn?”

Lưu Tang cất tiếng rầu rĩ: “Em không nuốt được. Công chúa lại phải đi đúng không?” Vừa rồi trong lúc chờ thức ăn đưa lên, cậu nghe thấy Sở Ngọc sai Ấu Lam đi chuẩn bị hành trang xe ngựa, xem ra muốn nhanh chóng lên đường.

Sở Ngọc gắp một miếng thịt lên miệng: “Đúng thế! Ta quả thật có việc cần ra ngoài. Em sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ chờ ta chứ?”

Một lúc sau, Lưu Tang mới rầu rĩ đáp: “Không đâu, em muốn đi cùng công chúa! Công chúa đi đâu thì em đi đó!”

Chắc chắn là như vậy.

Sở Ngọc thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn rất vui vẻ thoải mái: “Vậy em đi cùng ta cũng được!” Để cậu ở nhà không yên tâm, chi bằng cứ mang theo là hơn.

Thật ra so với Tiêu Biệt, Lưu Tang là đối tượng nàng còn muốn tống đi khẩn trương hơn. Đứa bé này bởi vì Sơn Âm công chúa mà ỷ lại nàng. Nhưng nàng thật sự không tìm ra lý do gì bắt Lưu Tang rời đi. Ngay cả khi nàng tìm được lý do, nó vẫn có thể cố tình ở lại bên nàng.

Làm nũng là đặc quyền của trẻ con.

“Công chúa muốn ra ngoài? Đi đâu vậy?” Hoa Thác có cảm giác bất thường, không để ý đến ánh mắt kình địch của Việt Tiệp Phi mà vội vàng hỏi Sở Ngọc.

Sở Ngọc lại chậm rãi ăn, cho đến khi Hoa Thác mất hết kiên nhẫn, mới khẽ gật đầu: “Không phải ngươi muốn biết một tháng nay xảy ra chuyện gì sao? Ta sẽ nói!”

Cầm chén trà men sứ xanh ngọc, nàng nhấp một ngụm trà nóng, rồi từ tốn kể lại lần lượt tất cả những chuyện xảy ra, bắt đầu từ lúc Dung Chỉ xuất hiện trước xe ngựa.

Không có nhiều thời gian nên Sở Ngọc nói tóm tắt đơn giản, lược bớt những đoạn phức tạp hoặc kinh sợ, nhưng giúp Hoa Thác hiểu được, hiện giờ Dung Chỉ còn sống trong tay bọn cướp.

Càng nghe, sắc mặt Hoa Thác càng xám lại. Sở Ngọc kết luận: “Cuối cùng, ta trở về như vậy đấy!” Nàng chỉ nói đơn giản là được Tôn Lập thả ra, chứ không đề cập đến chuyện phát sinh trên đường.

Hoa Thác buột miệng: “Công chúa cứ như vậy mà trở về? Dung Chỉ một thân một mình ở nơi quỷ quái đó chịu khổ sở, công chúa nhẫn tâm như vậy sao?” Hắn rất tức giận, rất không hài lòng! Vì sao người trở về là nàng chứ không phải Dung Chỉ? Vì sao nàng ở đây hưởng thụ người hầu kẻ hạ, cơm bưng nước rót, còn Dung Chỉ phải lưu lạc trong tay bọn cướp chịu khổ, sống chết không biết thế nào?

Nỗi đau đớn khôn xiết bóp nghẹt trái tim Hoa Thác, khiến hắn không kịp nghĩ ngợi gì, chỉ lập tức trút giận lên Sở Ngọc.

Nghe hắn chỉ trích, vẻ mặt Sở Ngọc dửng dưng, thậm chí hàng mi cũng không rung động. Nàng nhìn Hoa Thác, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên. Một hồi lâu sau, nàng lại nhấp một ngụm trà, nói khẽ: “Vậy ngươi muốn ta phải thế nào?”

Một câu hỏi nhẹ nhàng khiến Hoa Thác ngẩn người.

“Ngươi muốn ta phải làm sao?” Hạ mắt, Sở Ngọc nhìn nước trà xanh biếc, khoan thai tiếp lời: “Ta…vai không thể gánh, tay không thể nâng, về văn không thể an bang, về võ không thể định quốc. Ta ở lại đó, giúp được gì cho Dung Chỉ?” Nàng vốn cho rằng mình rất khó đối diện với Hoa Thác, nhưng đến lúc này lại có thể ứng đối thản nhiên trôi chảy.

Hoa Thác nhất thời nghẹn họng, một lúc sau mới ngập ngừng ấp úng: “Chí ít…công chúa cũng không nên bỏ lại một mình hắn…”

Sở Ngọc bật cười, nhìn Hoa Thác với vẻ rất thú vị: “Trước giờ ta không biết, ngươi lại là kẻ khờ dại như vậy! Ta ở lại đó đồng cam cộng khổ với Dung Chỉ thì giúp được gì cho hắn? Chẳng lẽ ta biết dùng độc dược? Hay là võ nghệ của ta có thể giết người?”

Nàng đặt chén trà xuống, cầm khăn lụa bạch thấm nhẹ khóe môi: “Hoa Thác, đừng tưởng có mỗi mình ngươi lo lắng cho sự an nguy của Dung Chỉ! Ta lo lắng không kém gì ngươi! Nhưng nếu ở lại đó, ngoài việc làm vật cản rườm rà, ta không giúp được gì cho hắn. Chỉ có trở về, ta mới có thể nghĩ cách giải cứu Dung Chỉ!”

Hoa Thác kinh ngạc nhìn Sở Ngọc. Hắn mơ hồ cảm giác, nữ tử này thật khác lạ! Tiếng nói của nàng vẫn nhỏ nhẹ, thong thả, nhưng ẩn chứa trong đó là sự dẻo dai kiên định vô cùng.

Trong ánh mắt nàng, hàm chứa những điều mà trước đây hắn chưa bao giờ thấy, như ngọc quý trải qua mưa gió phong sương mài giũa, lại trở nên lấp lánh sáng ngời.

Có người tới báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, Sở Ngọc đặt khăn lụa xuống đứng lên, vỗ vỗ lên tay Lưu Tang: “Được, em về chuẩn bị một chút đi, mang theo vài thứ cần thiết nhưng đừng quá nhiều. Chuẩn bị xong thì ra cửa chờ ta!”

Lưu Tang chạy đi rồi, Sở Ngọc đến trước mặt Hoa Thác. Nàng đứng, hắn ngồi, nàng từ trên cao nhìn xuống, mà hắn ngước mắt lên.

Ánh nến chiếu rọi khuôn mặt diễm lệ của nàng, nhưng Hoa Thác nhận thấy, trong đôi mắt sáng ngời trong trẻo kia, có một vài ý vị mà hắn không nắm bắt được.

Sở Ngọc điềm đạm nói: “Ta ra ngoài lần này để tìm một người có khả năng giúp đỡ Dung Chỉ. Ta không biết đó là người thế nào, không biết việc này nguy hiểm hay không, hữu ích hay không. Nhưng có một số việc, ta nhất định muốn làm! Vì an toàn, ta muốn mang ngươi theo, vậy ngươi có đồng ý không?”

***

Hoa Thác đang định gật đầu, Sở Ngọc lại khoát tay chặn lời hắn: “Ngươi đừng vội đồng ý! Đi cùng ta, ngươi nhất định phải thực hiện ba điều: Thứ nhất, không được tiết lộ thân phận của ta. Thứ hai, trừ phi kẻ khác tấn công ta, nếu không ngươi không được tự ý xuất thủ. Thứ ba, trên đường phải hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của ta!”

Nàng điềm nhiên nhìn hắn: “Nếu ngươi đồng ý thì đi cùng. Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi!”

Nàng rõ ràng đang nhờ vả hắn, nhưng với thái độ bình tĩnh sòng phẳng, đảo khách thành chủ, và chắc chắn rằng hắn sẽ vì muốn cứu Dung Chỉ mà đồng ý. Hoa Thác nghiến răng: “Ba điều thì ba điều, nhưng công chúa cũng phải giữ lời, tìm cách cứu Dung Chỉ!”

Sở Ngọc khẽ gật đầu, xoay người bước ra ngoài: “Vậy thì cùng đi!”

Hoa Thác sững sờ nhìn theo bóng dáng Sở Ngọc. Nàng mặc y phục màu lam nhạt, gió đêm thổi tà áo tung bay, nhưng bước chân nàng ổn định vững vàng, không nhanh không chậm.

Trước đây, Dung Chỉ làm những gì, hắn biết nhưng nàng thì không. Có những lúc, hắn cười thầm vì nàng rơi vào trận đồ bát quái của Dung Chỉ mà không hề hay biết.

Nhưng Sở Ngọc so với cách đây một tháng như là hai người hoàn toàn khác nhau. Trở về, vào cung, quay lại phủ, rồi rời đi, mỗi hành động, mỗi phán đoán của nàng không chút chần chừ do dự, không có tình cảm yếu đuối dư thừa. Lúc này, dáng vẻ của nàng khá giống khi nàng ban phát ơn huệ cho các nam sủng để họ rời phủ, nhưng so với thời điểm kia lại rõ ràng, xác thực, thản nhiên, mà cũng uy phong hơn.

Hoa Thác mơ hồ cảm thấy, trong nàng có một điều gì đó mà hắn không sao nắm bắt được.

Hắn không thể, Dung Chỉ không thể, bất kỳ ai cũng không thể.

Đã trải qua lúc chết đi sống lại, lưu lạc, biệt ly rồi gặp gỡ, nàng bước ra từ tận cùng hoang mang khốn đốn.

Đi về phía trước.

Từng bước từng bước, không chút chần chừ.

Đi về phía trước.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6190 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5607 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5286 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5255 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4920 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4880 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter