Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết
  3. Chương 17: Chó Ngao

Chương 17: Chó Ngao

Chủ nhân mau mau tới cứu mạng chó đi!

______________________________

Vệ Liễm ngủ lại một giấc, tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Y lười biếng rụt vào trong chăn, cảm thấy ổ chăn mùa đông thật sự là ấm đến khiến người ta không muốn động đậy.

Nói tới chuyện thảm thì vẫn là Tần vương thảm, bất kể ấm lạnh đông hạ cũng phải rời giường vào giờ Mẹo để chuẩn bị vào triều. Chỉ mới nghĩ đến điểm này, Vệ Liễm đã chẳng còn tí hứng thú làm vua.

Ngủ trong ổ chăn không thoải mái à? Hà cớ gì muốn ôm một đống chuyện giày vò bản thân chớ.

“Công tử đã dậy.” Một cung nữ tiến đến, đặt quần áo lên đầu giường, “Thỉnh công tử thay quần áo.”

Vệ Liễm liếc nhìn, người tới không phải Châu Thúy. Trí nhớ y tốt, nhớ rõ cung nữ trước mắt này chính là người phụ trách hầu hạ Tần vương thay quần áo, tên là Châu Nguyệt.

Dáng vẻ nữ tử khá dễ nhìn, đẹp như trăng mùa thu, tươi như đào mận. Một mỹ nhân như vậy sớm tối đung đưa trước mặt Tần vương, Tần vương lại cũng chẳng thu người vào tay.

Thật đúng là một tên Liễu Hạ Huệ không hiểu phong tình.

Vệ Liễm ung dung chậm rãi mặc quần áo, Châu Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, không nói một lời.

“Ngươi trông như có chuyện muốn nói với ta.” Vệ Liễm nhẹ nhàng cột chắc vạt áo, rốt cuộc giương mắt nhìn về phía Châu Nguyệt.

Tay của Châu Nguyệt run một cái, không ngờ sức quan sát của công tử Liễm lại nhạy cảm như vậy.

Châu Nguyệt cúi đầu nói, “Bệ hạ có dặn, nếu công tử cảm thấy ở trong phòng ngột ngạt, có thể ra ngoài đi dạo.”

Vệ Liễm nhìn chăm chú nàng một thoáng, “Thế nhưng ta không quen đường trong vương cung Tần, không biết đi đâu mới được.”

Lời này nói đúng ý Châu Nguyệt, nàng đầu tiên là trong lòng vui mừng, sau đó lại nảy sinh lo sợ tâm tư bị phát hiện, nhắm mắt nói, “Tỳ nữ có thể dẫn đường cho công tử.”

Vệ Liễm cười khẽ, “Được, vậy thì làm phiền. Chúng ta đi đi.”

Châu Nguyệt sửng sốt, “Công tử không mang người đi theo hầu?”

Vệ Liễm lẽ ra còn có hai người hầu hạ bên cạnh là Trường Sinh, Trường Thọ.

“Không cần. Ta đi một lát là trở về.” Vệ Liễm nói.

Châu Nguyệt không ngờ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, khi xoay người thì bước chân còn có chút lâng lâng.

Không, ngươi không về được. Châu Nguyệt ác độc nghĩ.

Nàng không hề thấy được thanh niên sau lưng nàng hơi thu dáng cười lại, đáy mắt là ý lạnh nhàn nhạt.

Vệ Liễm cũng muốn biết, trong hồ lô của cung nữ trong lòng có quỷ này đang bán thuốc gì.

Diễn kịch trước mặt y, không khỏi giống như múa rìu qua mắt thợ. Châu Nguyệt tự cho là bản thân che giấu tâm tình rất khá, lại chẳng biết rơi vào trong mắt Vệ Liễm, ghen tị cùng sợ hãi đều viết rõ ràng trên mặt.

Một con thỏ muốn đưa dê vào miệng cọp, lại không biết mình đang mưu tính trên đầu một con sư tử vương.

Thú vị cực kỳ. Vệ Liễm nghĩ.

_

Châu Nguyệt dẫn Vệ Liễm ra khỏi cửa cung. Đã nhiều ngày không có tuyết rơi, mặt trời ấm áp, chiếu lên người có mấy phần thoải mái. Tuyết đọng trên đất chưa tan, xa xa nhìn là một mảng trắng xóa, đẹp không sao tả xiết.

“Thời điểm này hoa mai trong Ỷ Mai Viên nở vừa đúng lúc, tỳ nữ dẫn công tử đi đến đó xem nhé.” Châu Nguyệt nói, dẫn Vệ Liễm đi về phía Đông Nam.

Ỷ Mai Viên đúng là đi hướng đó. Châu Nguyệt chỉ không nói ra, từ Dưỡng Tâm Điện đi đến Ỷ Mai Viên có hai con đường, cung nhân bình thường đều đi một đường khác.

… Bởi vì con đường bọn họ đang đi bây giờ là đi ngang qua trường nuôi thú, con chó ngao mà bệ hạ nuôi là ở chỗ này.

Chó ngao là lễ vật hai năm trước nước Lương đưa tới. Bệ hạ nuôi nó từ khi còn là chó con, nuôi tới nay đã được hai tuổi. Cao cỡ nửa người, tính tình hung mãnh, sức lớn vô cùng, còn từng vài lần cứu mạng bệ hạ, bệ hạ rất yêu thích.

Có không ít thích khách mưu toan ám sát bệ hạ, còn chưa đến gần được người đã bị chó ngao cắn đứt cuống họng. Trên lưng chó ngao đến nay còn có một vết sẹo cho đao chém, là vì đỡ cho bệ hạ.

Bệ hạ dùng thịt tươi nuôi nó lớn, chó ngao cắn thích khách, có thể nuốt cả người sống. Ăn thịt người, dã tính càng khó thuần, ba năm tên võ tướng cũng không thể chế ngự được nó.

Nó chỉ thân thiết với bệ hạ, đối xử với người khác lại cực kỳ hung ác. Dù là thái giám phụ trách nuôi thú cũng chỉ canh lúc nó ngủ mới dám bỏ thức ăn vào thùng đựng, thời gian còn lại không dám tới gần, còn cung nhân bình thường thì toàn đi đường vòng.

Nếu bị cắn chết hay bị thương cũng không có lý lẽ để nói. Tính mạng của bọn họ trong mắt bệ hạ còn không bằng mạng một con chó đâu.

Trong cung luôn là vậy, người còn không bằng chó.

Chó ngao được nuôi thả, không nhốt trong lồng, cũng không đeo dây xích. Bệ hạ có lúc đi ngang qua sẽ chơi đùa với nó, đa số thời gian nó đều lười biếng nằm ngủ trong trường nuôi thú. Nó bình thường cũng không đi ra, chỉ coi trường nuôi thú như địa bàn của mình, ngoại trừ nhìn thấy thái giám nuôi thú thì mở một mắt nhắm một mắt, còn lại đối với nó bất cứ người nào xông vào trường nuôi thú ngoại trừ bệ hạ đều là kẻ thù, không chút do dự nhào tới cắn chết.

Từng có cung nhân đi lầm vào trường nuôi thú, bị chó ngao cắn chết ngay tại chỗ, thi thể phân nửa bị chó ngao nuốt trọn, phân nửa bị dọn về mai táng qua loa, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động chết mất, cuối cùng cũng không ai nói một lời.

Châu Nguyệt muốn mượn miệng chó ngao, diệt trừ Vệ Liễm.

Bàn tính của Châu Nguyệt khảy khá tốt. Nàng dẫn Vệ Liễm đến trường nuôi thú, đợi khi Vệ Liễm bị chó ngao nuốt vào bụng, sẽ thành chết không đối chứng, không ai biết nàng cố ý dẫn người đến đây.

Ghen tị có thể che mờ lý trí một người. Châu Nguyệt vốn không có gan giết người, chỉ là một khi nảy sinh một chút không cam lòng, sẽ xuất hiện ác niệm vô biên.

_

Gần đến phạm vi trường nuôi thú, Châu Nguyệt không dám đi tiếp, sợ mình cũng trêu đến đầu chó ngao hung mãnh đó. Nàng giả vờ đau bụng, ôm bụng dưới, rên lên, “Ây da, tỳ nữ… Thân thể tỳ nữ đột nhiên có hơi không khỏe, cần phải đi Cung Phòng. Công tử, phía trước đã đến Ỷ Mai Vườn. Ngài cứ đi tiếp, một lát nữa tỳ nữ sẽ trở lại.”

Châu Nguyệt nói rồi, không chờ Vệ Liễm trả lời đã vội vã chạy xa.

Vệ Liễm đứng tại chỗ, chờ khi Châu Nguyệt biến mất khỏi tầm mắt, liền không chút do dự xoay người rời đi.

Y đã biết cung nữ có vấn đề, sau khi trở về chỉ cần hỏi han những người khác xem nơi này rốt cuộc là chỗ nào, liền sẽ biết Châu Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì. Vậy y cần gì phải tự mình dấn thân nguy hiểm đi tìm hiểu câu đố này.

Y lại không ngu.

Trái lại cung nữ thật là một kẻ ngu. Thật cho rằng bọn họ cùng đi với nhau, y xảy ra chuyện, nàng ta còn có mạng để sống sao?

“Tám trăm năm chưa từng thấy loại ngu này.” Vệ Liễm thở dài.

Y đang định đi, chợt nghe thấy phía sau có tiếng gió, bước chân hơi khựng, ánh sáng lạnh giữa kẽ ngón tay lóe lên, thoáng chốc xuất hiện mấy cây châm bạc.

Vệ Liễm xoay người, châm bạc trong tích tắc đâm vào thân thể kẻ tới.

Con chó ngao to lớn có bộ lông mềm mượt, uy phong lẫm liệt, xung quanh đầu mọc một vòng lông vàng lùng phùng, giống như con vua sư tử bờm vàng.

Nó đang giương nanh múa vuốt vồ về phía Vệ Liễm, mà đã bị mấy cây châm bạc bé tí khống chế, rớt từ giữa không trung xuống, nằm bẹp trên mặt đất.

“Ố ồ?” Vệ Liễm nheo mắt, “Ta còn tưởng cái gì, thì ra là bé con này.”

Chó ngao to bự,”…”

Bé con? Ngươi lặp lại lần nữa?

Danh dự của nó mất rồi!

Chó bự thè lưỡi, nhe răng trợn mắt, bày ra một dáng hung ác vô cùng, có ý dọa lui cái con người cả gan làm loạn này, “Gâu!”

Vệ Liễm nhíu mày, rất ghét bỏ nó chảy dãi, “Ngậm cái miệng lại.”

Chó bự sủa càng tợn, “Gâu gâu!!!”

Ánh mắt Vệ Liễm lạnh lẽo, “Chó của cẩu hoàng đế nuôi, thật đúng là không tiện giết nhỉ…”

Thoáng chốc khi ánh mắt thanh niên lạnh xuống, chó bự theo bản năng cảm thấy một tia nguy hiểm, trong đôi mắt thú xẹt qua sợ hãi dày đặc.

Hai chân trước của nó khuỵu xuống, quỳ rạp trên mặt đất, tỏ vẻ nghe lời.

Năng lực đánh hơi thấy nguy hiểm của động vật rất mạnh. Trực giác nói cho nó biết, con người trước mặt này không thể trêu vào. Tuyệt đối phục tùng kẻ mạnh, đây là bản năng của động vật.

Vệ Liễm một lần nữa treo nụ cười hiền lành, thu lại châm bạc giấu trong vòng tay, tựa như sát ý vừa rồi không hề tồn tại, “Bây giờ mới ngoan chứ.”

Chó bự thấy đám châm bạc uy hiếp tính mạng nó không còn nữa, đào đào chân trước, lại gầm nhẹ thị uy, chuẩn bị tấn công lần thứ hai.

Vệ Liễm dịu dàng sờ sờ đầu nó, vừa vặn vỗ ngay tử huyệt của nó, “Trông đáng yêu như vậy, nấu thành thịt kho đầu sư tử nhất định rất ngon.”

Chó bự, “… Ngao ngao ngao.”

Chủ nhân người ở đâu rồi? Ngươi tại sao lại bỏ một cái tên nguy hiểm như vậy vào đây.

Người khác đi vào sẽ trở thành đồ ăn của nó, người thành niên này thì lại coi nó thành đồ ăn.

Thật thảm.

Chó bự héo cả “chó”, nằm rạp trên đất ỉu xìu.

Chủ nhân mau mau tới cứu mạng chó đi!

Chủ nhân… Í í? Chủ nhân tới rồi!

Nhìn thấy nam tử áo đen xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt chó sáng lên, lập tức đứng dậy, vui vẻ muốn nhào qua, nhào vào trong lòng chủ nhân để bày tỏ vui mừng.

… Sau đó nó trừng mắt chó ngơ ngác nhìn thanh niên mới vừa rồi còn tỏ ra lãnh khốc vô tình với nó, lại bằng tốc độ nhanh hơn cả nó mà chạy tới giành lấy vòng tay của chủ nhân, yếu yếu ớt ớt dựa vào lòng chủ nhân thút thít, “Bệ hạ! Thần sợ quá!”

Chó bự, “…”

Một màn này tồn tại thiệt hả?

Nên sợ không phải là ta mới đúng sao?

Con chó rơi vào mê man.

Cơ Việt cúi đầu nhìn thanh niên trong lòng, nháy mắt giật mình.

Bận tâm phía sau có một đám tùy tùng đi theo, hắn nhanh chóng ôm lấy thanh niên dỗ dành, lại hỏi, “Ngươi tại sao lại ở đây?”

Sau khi hắn hạ triều lại nhớ tới tình huống xấu hổ ban sáng, còn có cơn mộng xuân đêm qua, tạm thời không muốn quay lại Dưỡng Tâm Điện đối mặt thanh niên.

… Cũng không phải vì không còn mặt mũi nào gặp, chỉ là cô không muốn thấy y thôi.

Suy nghĩ mãi, Cơ Việt quyết định đi trường nuôi thú để thăm chó.

Lại không ngờ trước mặt nhào tới lại là Vệ Liễm.

Vệ Liễm ngẩng đầu, đỏ mắt nói, “Thần ở trong điện lâu, muốn đi ra ngoài dạo… Nào biết đột nhiên nhảy ra một con chó… Thần sợ chó nhất!”

Chó bự, “…”

Ta sợ ngươi hơn, cảm ơn.

Cơ Việt nhìn dáng vẻ thanh niên hai mắt ửng đỏ, vì còn sợ hãi mà cả người run rẩy, bỗng nhiên lại nhớ tới giấc mộng tối hôm qua.

Thanh niên trong lòng hắn, hai mắt cũng ửng đỏ như vậy, thân thể run run…

Khụ khụ khụ.

Dừng ngay cái tư tưởng này đi.

Chuyện này quả thật không thể coi nhẹ. Hắn nếu tới trễ một bước, thanh niên đã bị chó ngao ăn tươi nuốt sống.

Nghĩ đến khả năng này, tim Cơ Việt bỗng nhiên thắt lại, cũng sinh mấy phần nghĩ lại mà sợ.

Vệ Liễm là một người rất thú vị. Nếu y chết rồi, vương cung Tần này lại nhàm chán nữa.

Nhìn ánh mắt mà đọc hiểu được tâm tư chủ nhân, chó ngao rất tuyệt vọng: Chủ nhân ngươi nếu đến trễ một bước, bị ăn tươi nuốt sống là ta đó!

Cơ Việt an ủi y, “Không sao đâu, A Manh chẳng qua nhất thời ham chơi, sẽ không làm hại ngươi. Đừng nhìn nó trông dữ dằn vậy, thật ra nó cũng như tên nó, rất mềm mại đáng yêu.”

Thân thể Vệ Liễm cứng lại.

Tần vương gọi cái con sư tử bờm vàng kia là A Manh???

Hình dung là mềm mại đáng yêu???

Có thể, cái này rất là Tần vương.

_______________________________

A Manh lên sànnnnnn *tung bông*

Và chúc mừng “Tần vương” trở thành tính từ =))))))

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6024 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5472 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5182 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4860 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4787 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4741 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter