Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
  3. Chương 116: Cửa hàng bán quan tài và đồ Mai táng

Chương 116: Cửa hàng bán quan tài và đồ Mai táng

Nhưng quy tắc sinh tồn đầu tiên ở không gian quỷ vực là khi chưa xác định chủ tuyến, dù có vớ vẩn thế nào cũng phải tuân thủ theo quy tắc mà NPC định ra.

Khi Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ bước ra khỏi nhà ăn, hai người chợt cảm thấy gánh nặng sinh tồn đè nặng lên vai.

Cậu thở dài: “Bảo người gác mộ kiếm tiền thì khó quá.”

Nói tới đây, Kỳ Vô Quá đột nhiên dừng lại, đi đến trước mặt Đoạn Lệ. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi suýt chạm vào nhau.

Đoạn Lệ hơi ngạc nhiên, khuôn mặt khó có khi cứng đờ: “Sao thế?”

“Anh mau xem giúp tôi có phải ấn đường biến thành màu đen không?” Kỳ Vô Quá nói.

“…”

“Chọn nhân vật tự do mà xui thì thôi đi, bây giờ bỏ điểm cũng chọn phải nhân vật có độ khó cao thế này.”

Đoạn Lệ lui về sau một bước, nói: “Tôi không thạo tướng thuật, nếu cậu để ý chuyện này, nhà họ Đoạn cũng có người trong nghề, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ dẫn cậu đi xem.”

Kỳ Vô Quá phì cười: “Đùa anh thôi.”

Thấy Đoạn Lệ tỏ ra hơi gượng gạo, cậu bèn tốt bụng lảng sang chuyện khác, nói về nhân viên bán vé trước nghĩa trang.

“Làm nhân viên thu phí ở đây cũng không ổn lắm, tuy rằng phong cảnh ở đó khá đẹp, thế nhưng chẳng ai muốn tham quan, bán đất chôn trên đảo cũng được giá cao, nhưng số lượng ít…”

Đoạn Lệ nói: “Tôi có thể mở đường buôn bán cho cậu.”

Kỳ Vô Quá nhìn hắn: “Bỏ ngay cái suy nghĩ đáng sợ trong đầu anh đi, chúng ta chỉ nên kiếm tiền hợp pháp thôi.”

Hai người đi thẳng đến phố đèn đỏ, cách đó không xa là phòng khám của Đoạn Lệ, khóe mắt Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua một con ngõ nhỏ gần đó, cậu lập tức kéo hắn: “Qua kia xem thử.”

Hai người chuyển bước chân đi vào trong ngõ. Quả nhiên tình hình nơi này rất kỳ lạ, rõ ràng là quốc đảo nhiệt đới đầy nắng gió, vậy mà trước mặt Kỳ Vô Quá lại là một gian hàng đặc trưng của Trung Quốc.

“Là tiệm kinh doanh đồ liên đới.” Kỳ Vô Quá nói.

Không sai, từ sau khi bước vào con ngõ, thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là một cửa hàng bán vòng hoa, bên trong còn có một cửa hàng bán tiền giấy, hương, nến và các mặt hàng liên quan. Căn nhà trong cùng là một cửa hàng bán quan tài, trông rất đậm chất Trung Hoa.

Kỳ Vô Quá cũng không kiêng kỵ, đi thẳng vào trong cửa hàng. Suốt đoạn đường cậu đi, trong tiệm vòng hoa không có lấy một bóng người. Có lẽ cửa hàng không sợ có trộm vào ghé thăm, cho nên trong tiệm không chỉ không có khách, đến cả chủ tiệm cũng không thấy đâu.

Kỳ Vô Quá gọi vài lần, chủ tiệm mới xuất hiện từ phía sau.

Chủ tiệm vừa xuất hiện đã kéo theo cảm giác khó chịu cho người khác. Ông ta là điển hình của cư dân trên đảo, làn da ngăm đen, hàm răng lại trắng đến mức có thể phản quang.

Kỳ Vô Quá chào hỏi: “Tôi là người gác mộ, bên ông xem như nơi cung hàng, mọi người chào hỏi làm quen chút.”

NPC nhe hàm răng trắng, nói: “Chào cậu, tôi tên Ram.”

Kỳ Vô Quá lấy lý do lấy hàng để tham quan, dạo quanh khu nhà bán quan tài và đồ mai táng một vòng. Đến lúc đi ra, cậu đã hiểu vì sao hòn đảo nhiệt đới này lại xuất hiện cửa hàng Trung Quốc. Mà tất cả ngọn nguồn vẫn xuất phát từ anh Tiền thần bí kia.

Trước khi anh Tiền tới, hòn đảo này có thể nói là sinh sống theo mô hình tuần hoàn nguyên thủy. Từ sau khi anh Tiền đến đã dẫn dắt hòn đảo đi lên con đường văn minh, cũng khiến quốc đảo nhuốm màu phong tục Trung Quốc.

Theo phong tục vốn có trên đảo, người chết rồi thì chỉ cần chèo thuyền ném xác ra biển cho cá ăn là được, không có phong tục để tưởng nhớ người chết. Từ khi anh Tiền tới, phần đất có phong cảnh đẹp nhất trên triền núi được dùng để làm thành nghĩa trang. Anh ta đã từng nói, hy vọng sau này mình chết đi cũng sẽ được chôn trong nghĩa trang ấy, bởi vì hướng sườn núi quay mặt về là quê hương của anh ta.

Về sau anh Tiền dần thay đổi cách suy nghĩ của người dân trên đảo, họ bắt đầu mang người thân đã qua đời chôn vào nghĩa trang, hơn nữa mỗi ngày giỗ sẽ đến đó để tảo mộ.

Về sau nữa, dưới sự duy trì của anh Tiền, phố bán quan tài và đồ mai táng gần nghĩa trang cũng phất hẳn lên.

Kỳ Vô Quá rất tò mò, dò hỏi chủ tiệm xem có phải tham gia khảo hạch hay không, lại nhận được câu trả lời quen thuộc, mấy cửa hàng đặc biệt như tiệm quan tài hay vòng hoa này vẫn phải tham gia.

Điều này không lạ chút nào, đến cả nghĩa trang của Kỳ Vô Quá cũng phải thi, mấy cửa hàng tốt xấu gì cũng xem như buôn bán tất nhiên không thể thoát. Chỉ là Kỳ Vô Quá muốn lấy ít kinh nghiệm từ ông chủ, dù sao bán mấy món đồ đặc biệt vào kỳ nghỉ phép thì không có sức cạnh tranh với các cửa hàng khác.

Ông chủ tiệm quan tài và đồ mai táng chỉ cười nói: “Chờ thuyền tới là cậu sẽ biết.”

Chờ thuyền tới.

Đây là lần thứ hai Kỳ Vô Quá nghe thấy ba chữ này, mà lần đầu tiên cậu nghe là từ miệng của đầu bếp tiệm ăn.

Qua lần chơi trước, Kỳ Vô Quá rất nhạy bén với những từ NPC lặp lại nhiều lần. Lần trước từ “Tôi thấy rồi” đã dẫn tới chủ tuyến trò chơi. Có phải “Chờ thuyền tới” lần này cũng vậy không?

Kỳ Vô Quá ôm nghi hoặc rời khỏi cửa hàng bán đồ mai táng. Cậu và Đoạn Lệ tách ra ở đầu hẻm, Đoạn Lệ về phòng khám, Kỳ Vô Quá quay lại nghĩa trang. Khoảng thời gian đầu trò chơi vẫn khá an toàn, thời gian quý giá, quyết định chia ra đi nghe ngóng tin tức là cách tốt nhất.

Kỳ Vô Quá đi dọc theo lối nhỏ để quay về nghĩa trang của mình, nhưng trước đó cậu phải ghé qua điểm bán vé thăm dò.

Cửa quầy bán vé không khóa, dân trên đảo thật thà chất phác, không ai lại phát điên tới đây để trộm đồ. Kỳ Vô Quá đẩy cửa ra, cẩn thận đi dạo một vòng trong phòng, chỉ phát hiện một quyển sổ ghi chép. Từ ghi chép trên sổ có thể thấy, người gác mộ tiền nhiệm vì thành tích khảo hạch xếp hạng chót nên bị đuổi ra khỏi đảo, từ đó mới xuất hiện nhân vật như Kỳ Vô Quá.

“Hầy…”

Kỳ Vô Quá lại thở dài: “Đúng là xui xẻo.”

Để ngẫu nhiên trúng phải nhân vật nguy hiểm cao thì thôi đi, bây giờ bỏ điểm mua vai cũng trúng vào nhân vật cực khó, hơn nữa còn mất tong một trăm điểm, dù Kỳ Vô Quá có lạc quan chừng nào đi chăng nữa cũng khó mà vui nổi.

Cậu rũ vai kéo bước chân nặng nề ra khỏi quầy bán vé, trong lòng chỉ nghĩ đến việc bị bắt tăng ca, nếu làm ông chủ còn thảm hơn nữa.

Cho dù tâm trạng như thế nào thì chuyện nên làm vẫn phải làm.

Kỳ Vô Quá đi dạo qua khu nghĩa trang một vòng, muốn tìm thứ gì đó để hấp dẫn du khách đến. Nhưng đi được một lúc, nơi buôn bán không thấy mà lại thấy điểm bất hợp lý trong nghĩa trang.

Dường như ở đây chia thành hai phần khác biệt, một phần có bia mộ khắc tên dán ảnh, khiến người khác nhìn là biết ngay mộ của cư dân trên đảo. Mà có một vài bia mộ lại trống trơn, chỉ đứng sừng sững ở đó, hơn nữa không có ai quét dọn nên cỏ mọc thành từng chùm rậm rạp.

Kỳ Vô Quá cứ vậy mà đi dạo bên trong, cảm thấy không có gì phải kiêng kỵ. Cậu đi vòng quanh một phần mộ vô danh nào đó, phát hiện trong mộ hẳn là có chôn vài thứ, không hẳn là trống không. Vậy số lượng mộ trống lớn như vậy đến từ đâu đây?

Vừa rồi dân trên đảo từng nói, phong tục vốn có của họ là vứt xác người chết xuống biển. Vậy tất nhiên số mộ này không phải là mồ hoang vô chủ tồn tại đã lâu, cũng không phải là cư dân chết đi sau khi anh Tiền tới.

Nguyên nhân rất đơn giản, số dân trên đảo thì ít mà số lượng mồ hoang lại quá nhiều. Kỳ Vô Quá đột nhiên nghĩ tới chỉ tiêu một nghìn người tử vong trong cuốn khảo hạch kia. Lại sau đó, cậu không phát hiện thêm manh mối có giá trị nào trong nghĩa trang mới quay về khu vực sinh hoạt, xem thử xem người gác mộ tiền nhiệm có để lại gì cho cậu hay không.

Vừa leo lên căn nhà gỗ nằm trên đỉnh núi, tâm trạng nặng nề của Kỳ Vô Quá đã bị màu xanh thẳm của đại dương rửa trôi.

Manh mối, thành tích khảo hạch, toàn bộ những điều này đều không thể sánh bằng hương biển mằn mặn và mùi vị thuộc về mùa hè.

Trên đỉnh núi còn có một rừng dừa, trở thành địa điểm ngắm cảnh tuyệt hảo. Kỳ Vô Quá không chống lại nổi sự hấp dẫn từ biển cả, bèn đi qua ngồi xuống.

Cậu híp mắt nhìn vào đại dương nơi xa. Hiện tại ánh nắng vừa phải, gió cũng không lớn, mặt biển êm ả lặng sóng, mặc dù ngồi ở nơi cao như vậy, Kỳ Vô Quá vẫn có thể thấy từng đàn cá nhiệt đới tung tăng bơi lội trong nước. Những đàn cá kia có màu rất đẹp, ánh nắng chiếu xuống phản lại từng ánh chiết xạ lấp lánh bắt mắt. Thế nhưng Kỳ Vô Quá lại không khỏi cau mày, hải sản ở đây phong phú như vậy, vì sao anh Tiền lại không cho phép dân đảo ăn hải sản? Hơn nữa dân nơi này dường như không có bất kỳ phản đối nào với chính sách bất hợp lý ấy.

Từ thái độ giữa dân trên đảo và anh Tiền có thể thấy quốc đảo này rất chú trọng phát triển kinh tế. Nói ngắn gọn là mọi người trên đảo đều chỉ chăm chăm cố gắng để kiếm tiền.

Mọi chuyện bắt đầu phức tạp từ đây.

Nếu như bọn họ lấy kiếm tiền làm mục tiêu, vậy thì vì sao lại bỏ qua nhiều nguyên vật liệu miễn phí để mua thịt ngoại nhập bằng giá cao?

Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm số cá bơi trong nước, tự tính toán làm sao để câu một con cá lên.

Chỉ là khi tính thử sức vận động của mình, cậu lại cảm thấy không ổn cho lắm.

Kỳ Vô Quá hơi uể oải, ngửa mặt nằm vật ra, thở dài: “Mình chỉ là người làm nghệ thuật thôi, đừng làm mình khó xử vậy chứ, ông trời ơi, hãy ban cho tôi một con Doraemon đi!”

Vừa dứt lời, cậu lập tức nghe thấy tiếng cười từ phía sau vọng đến.

“Cậu lại nghĩ gì vậy?”

Mắt Kỳ Vô Quá sáng lên, xoay người đứng dậy, mang theo chút chờ mong: “Đoạn Lệ, anh có biết làm cần câu không?”

Đoạn Lệ ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vô Quá, thuận tay vuốt phẳng mớ tóc bị cậu làm cho rối bù: “Không biết.”

“…”

“Nhưng kỹ thuật vót của tôi khá ổn, nếu cậu vẽ bản thiết kế ra cho tôi thì hẳn là được.” Đoạn Lệ nói, “Cậu muốn cần câu cá làm gì?”

“Đương nhiên là để câu cá rồi.”

Kỳ Vô Quá nói xong lại cảm thấy việc này rất hấp dẫn, chỉ nói một câu như vậy rồi đứng lên đến nhà gỗ tìm giấy bút.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6135 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5567 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5255 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5106 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4885 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4840 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter