Chương : 3
Mẹ Trác thẳng tay giáng cho con trai
 một tát rồi xong đến cửa phòng phẫu
thuật, đập cửa.
“Các người dừng lại cho tôi, dừng lại
 ngay!”
“Trác phu nhân?!” Thấy người xong
 vào, các y tá và bác sĩ đều giật mình
kinh ngạc.
“Các người làm gì vậy hả?” Mẹ Trác
 đẩy mấy bác sĩ đang đứng cạnh bàn
 mỗ ra, hoảng hốt gọi Hàn Lập Y: ‘Lập
 Y, con tỉnh lại đi, Lập Y….”
Nhưng Hàn Lập Y vẫn nhắm nghiền
mắt, không hay biết. Lúc này Trác
 Thành Quân đi vào, đôi mắt vô cảm
 nhìn người phụ nữ nằm trên bàn mỗ,
 đôi môi của hắn lại nhếch lên:
“Biết ngay không đơn giản mà. Có thể
 để mẹ kịp quay về đây chắc đã nằm
 trong dự liệu cô ta, không cần đau
lòng đâu?”
Chết tiệt! Vậy mà vừa rồi hắn còn có ý
 nghĩ trở vào ngăn cản bác sĩ không
 được phẫu thuật, hóa ra cũng chỉ là
 thừa, dù sớm dù muộn mẹ hắn cũng
 được cô ta thông báo cho trở về.
Quả thật Hàn Lập Y này đã thành
công chiếm lấy lòng thương của bà rồi.
Mẹ Trác nào giữ được bình tĩnh, giận
 dữ hét lên: “Thành Quân, mày đang
 nói cái gì vậy? Đó là vợ của mày, là
 con của mày đó!”
Trác Thành Quân vốn dĩ đã không
 còn nghe lọt lời của ai nữa, cực kỳ vô
 tâm đáp: “Con lặp lại, cô ta không
 xứng làm vợ của con, càng không
 xứng làm mẹ đứa trẻ của con! Mẹ tốt
 nhất ở bên cạnh cô ta mãi mãi, nếu
 không tiền con đã bỏ ra rồi thì không
 để người khác quịt mất mà không có
 lợi ích gì đâu!”
“Tiền? Lập Y cần tiền là để cứu mẹ
 của nó!” Mẹ Trác cũng nâng giọng,
lạnh lùng không kém gì con trai.
“Vậy sao cô ta không nói thẳng ra, mà
 úp mở giấu giếm? Trừ phi cô ta chột
 dạ, không phải lấy tiền cứu mẹ mà là
 nuôi tình nhân bên ngoài kìa”
Trác Thành Quân lần nữa mỉa mai
 nhìn Hàn Lập Y đã được tiêm thuốc
 an thần nằm trên bàn mổ, nhưng bác
 sĩ chưa kịp phẫu thuật, cứ như vậy
 liền cất bước rời đi.
“Thành Quân! Thành Quân! Trác
 Thành Quân!”
Nhưng mẹ Trác gọi thế nào, Trác
Thành Quân cũng không quay lại.
 Vì sao lại ra nông nổi này, trời ơi…
Lúc Hàn Lập Y tỉnh lại thì thấy bản
 thân đã nằm ngủ trong phòng của
 mình, cô bất giác đưa tay sờ lên
bụng.
“Lập Y, tại sao con lại khờ như vậy
 hả?” Mẹ Trác đã ngồi sẵn bên giường,
 mắt đỏ hoe.
“Mẹ…’ Hàn Lập Y thầu thào gọi.
“Mẹ không biết vì sao Thành Quân và
 con lại hiểu lầm nghiêm trọng như
 vậy, bây giờ có nói gì nó cũng không
“Mẹ à, vốn dĩ con và Thành Quân
 không chung một con đường, người
 anh ấy yêu càng không phải là con.
 Sở dĩ, tin tưởng một người đã khó, mà
 đằng này đi tin tưởng một người
 mình chán ghét lại càng khó hơn.”
 Hàn Lập Y cười khổ, hôm nay đứa bé
 của cô không mất đi, và chuyện mẹ
 Trác trở về ngăn cản đúng lúc giống
 như một khổ nhục kế đã được cô an
 bài.
E là Trác Thành Quân đối với cô lại có
 thêm một nút thắt, cứ thế chất chồng
 mãi mãi cũng không thể gỡ được.
Hai hôm sau Trác Thành Quân cũng
 không trở lại nhà, mẹ Trác cũng
không muốn bận tâm, dù sao hắn trở
lại đây thì Hàn Lập Y cũng không vui
 vẻ. Nó đã lớn đến thế rồi, đủ lông đủ
 cánh rồi, lời ba mẹ nói còn chẳng
chịu nghe.
Nhưng Hàn Lập Y biết rõ Trác Thành
 Quân là một người ngăn nắp về lịch
 trình, dù hắn lạnh lùng hay chán ghét
 cô thì vẫn đi về đúng giờ giấc, chỉ cần
 đi công tác hắn sẽ thông báo lại cho
 ba mẹ Trác.
Thế nên trừ phi hắn gặp chuyện gì,
 Hàn Lập Y không nói cho mẹ Trác mà
 quyết định lẻn ra ngoài. Cô bây giờ
 mang thai, mẹ Trác sẽ không để cô
 đi.
Nhưng dù Trác Thành Quân ghét cô
 thế nào, dù biết cô và hắn không thể
 nào hòa hợp thì Hàn Lập Y cũng
 không thể phủ nhận một điều, đối với
 Trác Thành Quân… cô thích hắn, lâu
 Tồi.
Vì thích hắn mới cho hắn lần đầu mà
 không cần chịu trách nhiệm, vì thích
 hắn nên không muốn hắn bị khó xử
 mà từ chối luôn những đề nghị bồi
 thường.
Khoảng cách giữa hai người xa vời
 vợi, trong khi hắn có địa vị, quyền thế
 và tiền tài thì cô sinh ra lại ở vạch số
 không, một con chim non muốn hóa
 kiếp phượng hoàng, đó chỉ là những
 viễn vong trong tiểu thuyết, mà xã hội
 hiên tai thì chỉ có công chúa mới
 xứng với hoàng tử thôi.
Cái gọi là môn đăng hộ đối, tuy lỗi
 thời, cũ kỹ nhưng chưa bao giờ hết
 quyền lực, đủ sức dìm chết bất cứ kẻ
 tâm thường nào lại suy nghĩ chuyện
viễn vong.
Bắt xe đến được Trác thị, mọi người
 đã tan ca hết, chỉ còn lại vài người
 bảo vệ gác cửa.
“Cho hỏi, Tổng giám đốc đã về
 chưa?”
Bảo vệ nhận ra Hàn Lập Y là thư ký
 của Trác Thành Quân liền từ tốn đáp:
“Cô Hàn, hai ngày nay tổng tài cũng
chưa lái xe rời khỏi TC = nữa? =
ngày nay, Tiêu tiểu thư cũng có đến
 †ìm ngài ấy, rất lâu rồi mới rời đi
 nhưng mà sau cùng thì tổng tài chưa
 rời công ty lần nào cả.”
“Để… để tôi lên xem.”
Lúc Hàn Lập Y lên đến tầng cao nhất,
 chậm rãi đi về phía văn phòng của
 Trác Thành Quân.
-GỐC CÓC-
“Trác Thành Quân…”
“Cộc cộc”
Không có ai lên tiếng, cửa phòng
 cũng chỉ khép hờ.
Mượn ánh đèn mập mờ, Hàn Lập
bạo gan đẩy cửa đi vào.
Có tiếng hít thở nặng nề, giống như
 tiếng thở dốc, bỗng nhiên chân cô
 giãm trúng một vật gì đó.
Nhặt lên mới thấy là áo vest của Trác
 Thành Quân, dọc trên sofa còn có cà
vạt, dây thắt lưng của hắn.
Càng đến gần phòng nghỉ riêng của
 hắn, tiếng thở càng gấp gáp, nặng
 nề…
Hàn Lập Y mở cửa, hình ảnh đầu tiên
 đập vào mắt khiến trái tim của cô
như ngừng đập.
Người gục đầu bên giường là Trác
 Thành Quân!
Trác Thành Quân, vì sao lại ra bộ
dạng này?
“Trác Thành Quân…” Cô không chân
 chừ liền chạy đến, muốn xem tình
 hình của hắn thế nào.
Trác Thành Quân không trả lời, hơi
 thở năng nề, khó nhọc ngẩn đầu phìn .
 người đang gọi mình.
“Trác Thành Quân, anh làm sao vậy?
 Sao lại nóng thế này?”
Trác Thành Quân nhìn thấy người đến
 là Hàn Lập Y thì tiếp tục cúi mặt,
 nhắm mắt ngủ tiếp: ‘Sao cô lại ở
 đây… đi đi.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện?” Hàn Lập
 Y không chấp nhặt thái độ của hắn
 muốn kéo người lên nhưng hắn một
 mực rút tay lại.
“Phiên phức quá, đi đi… trở về mà giả
 vờ tốt bụng với mẹ tôi kìa.”
Hàn Lập Y bị hắn đẩy ra, loạng
 choạng mấy bước, nhưng không có
 ngã vì sức lực của hắn vào lúc này
chẳng được là bao.
‘Trác Thành Quân trước giờ tính tình
 ương bướng, mỗi lần có bệnh đều
 không chịu nói cho người khác biết.
 Sau này lớn lên, trở thành lãnh đạo
 một công ty thì càng xem nhẹ việc đi
 bệnh viện hơn, cứ qua quít cậy mạnh
 đến khi tự khỏi bệnh.
Hàn Lập Y thấy hắn bài xích mình
 như vậy, nhưng cũng không dám bỏ
 đi, đành ra ngoài gọi cho bảo vệ lên.
Trác Thành Quân thấy cô đi ra ngoài
 liền cười lạnh, mới giây trước còn giả
 vờ quan tâm nhưng hắn chỉ làm khó
như vậy mà đã bỏ đi.
Đúng là giả dối.
Trác Thành Quân chật vật muốn
 đứng dậy, nhưng cơn đau dữ dội từ
 bụng khiến hắn ngay việc đứng lên
 còn không nổi, cả người đều đổ mồ
 hôi lạnh, run rẩy một cái lập tức ngã
nhào xuống.
“Trác Thành Quân, anh có sao không?
 Chúng ta đi bệnh viện đi, đi bệnh viện
 đi mà…” Hàn Lập Y vừa đem một cốc
 nước ấm trở lại đã thấy cảnh tượng
 này, lần đầu tiên cô thấy hắn trở nên
 bất lực như vậy, yếu ớt đến vậy, nên
 vô cùng hoảng sợ. Hoặc có lẽ do
 mang thai nên rất nhạy cảm, chưa gì
 mà nước mắt đã vô thức tuôn ra. `
Trác Thành Quân không buồn trả lời,
 muốn hất tay cô ra nhưng cũng
không đủ sức lực.
Chỉ là hắn thật sự bất ngờ, sao cô vẫn
 chưa đi?
“Tôi… gọi bảo vệ lên rồi, chút nữa sẽ
 lên tới, anh uống chút nước đi.”
Hàn Lập Y dè dặt đưa cốc nước cho
 hắn, Trác Thành Quân khẽ liếc nhìn,
 vô tình thấy được vài vết mụn nước
 do bị bỏng vừa lột da trên tay cô,
 nhưng hắn cũng chỉ liếc nhìn như vậy
 mà không hề nói gì hoặc là chẳng
 quan tâm.
Bày biện ra là để cho người khác
thương hại sao?
Tại sao người phụ nữ này lại tâm kế
đa đoan như vậy?
Cuối cùng hắn vẫn không nhận cốc
 nước của Hàn Lập Y đưa, cô bối rối
 thu tay lại.
Đúng lúc hai bảo vệ đi đến, liền đỡ
 Trác Thành Quân ra ngoài đến bệnh
viện.
“Trác tổng có hiện tượng xuất huyết
 dạ dày cấp tính, cần được phẫu thuật
 ngay lập tức.”
Hàn Lập Y nhìn tờ cam kết của người
 nhà bệnh nhân, cắn cắn môi, ký tên.
Lần đầu tiên, cô được dùng danh
 nghĩa vợ của hắn quyết định một việc,
 có lẽ hắn biết sẽ không vui, nhưng là
cô lại thấy hạnh phúc.
Ca phẫu thuật kết thúc, Trác Thành
 Quân vẫn chưa tỉnh dậy, Hàn Lập Y
 bèn nhấc một chiếc ghế ở cạnh bên
 ngồi chờ, chờ đến khi thiếp đi khi nào
 không biết.
Trời lờ mờ sáng, Trác Thành Quân mở
 mắt tỉnh dậy, cảm giác được bàn tay
đang bị ai đó nắm lấy, hắn liếc nhìn
một cái liền giật ra.
Hàn Lập Y bị hành động này của hắn
 đánh thức, vui mừng nở nụ cười: ‘Anh
 tỉnh lại rồi, tốt quá, để tôi đi gọi bác
 sĩ”
Trác Thành Quân vẫn không nói gì với
 cô, đến khi bác sĩ đến chuẩn đoán rồi
 rời đi hắn vẫn mặt lạnh không liếc
 nhìn cô.
“Anh đói không, tôi mua sữa cho
 anh?”
“Hàn Lập Y, ba mẹ tôi đâu, còn cô
 nữa sao không an phận lăn về nhà đi.
 Chẳng phải tối qua tôi bảo cô đừng
 giả vờ đóng kịch nữa rồi sao?”
“.” Hàn Lập Y không trả lời, Trác
 Thành Quân cũng không đợi cô trả
 lời, mà nói: “Nên là cô đi khỏi đây
 càng nhanh càng tốt, hiểu không?”
Hàn Lập Y nghe xong, thì thở hắc ra,
 cố gượng cười: ‘Chắc anh đói rồi, vậy
 tôi ra ngoài mua sữa cho anh, bác sĩ
 nói hiện tại anh chưa ăn được thứ gì
ca.
Cô cố tình làm lơ, làm lơ tất cả chỉ
 muốn bản thân không thấy quá đau
 lòng. Nhưng sự thật là mỗi lần Trác
 Thành Quân nói ra điều khiến tâm
 can của cô giằng xé, đau đớn vô
 cùng.
Cố đi thật nhanh thật nhanh vì sợ trễ
 Trác Thành Quân sẽ đói, mồ hôi cũng
lấm tấm trên trán, có lẽ là vì mang
 thai nên cô không còn nhanh nhẹn
 như trước.
Lúc đi ngang qua trạm điện thoại
 công cộng cô bèn nghe lời Trác
 Thành Quân gọi về nhà, di động của
 cô không có mang theo, chắc chắn là
 ba mẹ đang sốt ruột cho người tìm
 cô khắp nơi, cô cũng thật kém trí, cả
 buổi tối chuyện lớn như vậy cũng
 không thông báo về nhà, nhỡ Trác
 Thành Quân có chuyện gì thì cô làm
 sao ăn nói với ba mẹ.
“Anh đợi có lâu không? Tôi mua về rồi
 này.” Hàn Lập Y mỉm cười nhưng nụ
cười của cô nhanh chóng đông lại.
“Thành Quân, ăn chút gì đi anh, một
 chút thôi cũng được.” Tiêu An Kỳ
 không biết từ đâu đã đem đến một
 phần súp cho Trác Thành Quân. Hắn
 vốn định đẩy ra nhưng vừa thấy Hàn
 Lập Y trở lại, liền dời tâm mắt sang
 Tiêu An Kỳ, nói với cô ta: “Được rồi,
em múc ra đi.”
Tiêu An Kỳ mừng rỡ, dẫu rằng thấy
 Hoắc Duật Hy ở ngoài cửa nhưng cứ
 xem cô như không tồn tại, muốn đút
 cho Trác Thành Quân ăn, lại không
 quên chanh chua: “Haiz… có người
 mặt dày thật đó, rõ là không ai cần
 mà còn ở đây làm bóng đèn sao?”
Trác Thành Quân cũng liếc mắt nhìn
Hàn Lập Y xem thái độ của cô, còn cô
thì cúi đầu nhìn túi đồ trong tay, mắt
 hơi đỏ lên, nhưng không biết nói gì.
Là hắn gọi điện bảo Tiêu An Kỳ đến
sao?
“Cô Tiêu à, cô nói thật phải a. Cái
 bóng đèn như cô thật là cản trở người
 khác chăm sóc chồng của mình quá
 đi.”
Cả ba người trong phòng bệnh đều
 không ngờ Trác phu nhân đột nhiên
 xuất hiện vào lúc này, cứ ngỡ ngàng
 cho đến khi Tiêu An Kỳ lên tiếng thật
 ủy khuất: “Bác gái, sao bác lại nói
 như vậy, con chỉ là muốn chăm sóc
 Thành Quân thôi, Hàn Lập Y có thai,
tay chân chậm chạp nên con mới…”
“ổ, là vậy sao?” Trác phu nhân ung
 dung đi vào, cũng kéo Hàn Lập Y tới
 chỗ mình, cầm túi sữa nguội trong
†ay của cô ra:
“Cô nói Lập Y chúng tôi tay chân
 chậm chạp nhưng mà cô Tiêu có biết
 người có bệnh dạ dày thường rất kiên
 ăn không, Thành Quân vừa mới phẫu
 thuật xong đừng nói là ăn súp nóng
 cô mang tới, e là ngay cả súp nguội
 ăn vào còn có khi trở bệnh nặng hơn.”
 Nói xong bà lại liếc xéo tên con trai.
“Anh thì giỏi rồi, Lập Y mua sữa cho
 thì mặt nặng mày nhẹ, chắc là muốn
 chết sớm để con dâu tôi góa chồng
nên mới dám ăn súp của cô Tiêu.”
Trác Thành Quân không nói gì, nguýt
 Hàn Lập Y một cái.
Mẹ Trác nào để ai phản công, nhắm
 tới Tiêu An Kỳ ngay và luôn: “Thôi thì
 cô Tiêu cũng đã mang đến cho
 Thành Quân nhà chúng tôi, nó không
 ăn được thì để vợ nó ăn thay vậy, dù
 sao hai đứa nó cũng là vợ chồng,
 người ta nói vợ chồng thì tuy hai mà
 một cơ.”
Hàn Lập Y còn ngỡ ngàng thì mẹ Trác
 đã đẩy Tiêu An Kỳ ra, lấy túi sữa lạnh
 đưa cho Trác Thành Quân: “Uống
 nhanh đi, xong rồi còn hầu hạ vợ mày
 ăn súp, hôm nay mày không đút được
 cho Lập Y ăn no thì mẹ bảo Trác cha
 cho mày ra đường ở.”