Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tung Hoành Cổ Đại

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tung Hoành Cổ Đại
  3. Chương : 530

Chương : 530

Dùng bữa xong, cả nhà bốn người cùng ngồi trong sân ở Thải Vi cung ngắm sao.

Trời đông buốt giá, nhưng chính sự lạnh lẽo ấy lại khiến ánh trăng trở nên đẹp gấp bội.

Cả nhà bốn người ngồi nói những chuyện nhà cửa bình dị nhất, nào là Kinh Mặc gặp rắc rối, Trọng Lâu bị khuất phục, còn cả An Nhiên tự mình thử thuốc rồi bị hôn mê tận năm sáu ngày...

Ôn Yến rất thích những đêm ấm ấp thế này, cho dù trăng đã lên cao cũng không muốn rời hai đứa trẻ.

“Ôn Yến, muộn rồi, cho bọn trẻ về đi, đợi sau này có cơ hội ta sẽ lại đưa hai đứa đến đây.” Sao Tống Vĩnh Kỳ lại không biết Ôn Yến không nỡ rời hai đứa trẻ đến mức nào chứ, y nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng trong lòng y lại thấy day dứt không ngừng.

“Muộn quá rồi nhỉ.” Ôn Yến cũng biết đã rất muộn rồi, nhưng cô vẫn cứ dối mình dối người, cô không muốn chúng đi, đây đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, là những đứa con ruột thịt của cô, nhưng trên danh nghĩa, Kinh Mặc và Trọng Lâu lại không phải con cô, còn Vĩnh Kỳ, ngoài thân phận là người đàn ông cô yêu sâu đậm, thì y còn là quân vương của đất nước này.

Ôn Yến trong lòng đầy phiền muộn, cho dù không nỡ cũng đành phải buông tay.

“Vậy gọi người đưa chúng về đi.” Ôn Yến khẽ khàng nói, cô không đành lòng bèn nhìn hai đứa nhỏ thêm một lần nữa, mặc dù lí trí nói với cô rằng bọn trẻ phải về thôi, nhưng nhìn qua một cái, cô lại không nỡ.

Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh Ôn Yến, ôm lấy cô rồi nhẹ giọng khẳng định: “Ôn Yến, những ngày này rồi sẽ qua thôi, nàng hãy tin ta.”

Ôn Yến tin Tống Vĩnh Kỳ, cô tin cuối cùng cũng sẽ có một ngày bọn trẻ trở về với cô, nhưng cô không biết cơ thể của mình còn có thể kiên trì được đến ngày ấy không, hay là, không thể?

“Mẹ, thực ra ở Thải Vi cùng chẳng tốt chút nào, mẹ không cho con làm cái này không cho con làm cái kia, chẳng được như ở chỗ Như quý phi, Như quý phi sẽ đáp ứng hết mọi yêu cầu của con.” Trọng Lâu an ủi Ôn Yến, nhưng cậu bé không dám nói với Ôn Yến rẳng trong lòng cậu nguyện ở lại nơi này để Ôn Yến quản thúc.

“Đúng vậy, ngày nào cũng phải nhìn hai người thân mật không biết xấu hổ, đúng là chẳng thanh tịnh bằng con ở chỗ Nhu phi, lúc con và Trọng Lâu không ở đây thì người hãy sống cho tốt, tranh thủ sinh đệ đệ của con đi, đến lúc đó con sẽ chăm sóc đệ ấy thật tốt.” Kinh Mặc dặn dò Ôn Yến, khuôn mặt cô bé lộ rõ vẻ không an tâm.

Mặc dù cô bé nói Ôn Yến béo lên rồi, nhưng sắc mặt của Ôn Yến thực sự không hề tốt, nhìn Ôn Yến như vậy, cô bé không yên tâm cho nổi.

“Mới tí tuổi mà đã nhọc lòng thế này rồi, con đúng là có số vất cả.” Thấy tâm trạng day dứt của Ôn Yến đã dần dần biến mất, Kinh Mặc không khỏi than thở.

“Kinh Mặc, một đời người nhọc lòng có giới hạn thôi, bây giờ tỷ đã bận tâm lo nghĩ rồi, sau này kiếm lấy một phu quân tốt, không phải lo lắng chuyện gì nữa, vậy là tỷ lời rồi có phải không?” Văn vở của Trọng Lâu cũng không kém gì Kinh Mặc, mở miệng ra là toàn nói đạo lý.

“Trọng Lâu, ý đệ là bây giờ mẹ lo nghĩ như thế này, chắc chắn là hồi nhỏ không phải bận tâm điều gì đúng không? Mẹ, mẹ hiểu ý Trọng Lâu chứ? Ý là hồi nhỏ mẹ không phải suy nghĩ gì cả, cả ngày không ăn thì ngủ, cho nên...”

“Kinh Mặc, ta không có ý đó, dù lúc nào mẹ cũng là tốt nhất, chứ không phải chỉ ăn rồi ngủ đâu, tỷ...” Trọng Lâu nói rồi đuổi Kinh Mặc, Kinh Mặc ba chân bốn cẳng chạy đi, chạy rất xa rồi còn quay đầu lại hét lên: “Nào, đến đây, đệ không bắt được ta đâu.”

Thấy hai đứa nhỏ kẻ đuổi người chạy, Ôn Yến trong lòng cảm thấy ấm áp, trong gia đình đế vương này, có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc tầm thường nhỏ nhoi như thế chính là may mắn của hai đứa.

Chỉ là Ôn Yến không ngờ, hai đứa nhỏ chạy đi xong không quay lại nữa, chúng biết Ôn Yến không nỡ để chúng đi, nên mới dùng cách của mình để rời đi.

Đợi không thấy hai đứa quay lại, Ôn Yến liền hiểu được ý đồ của chúng, trong đầu cô chợt lóe lên bốn chữ “Thái Y Ngu Thân.” (Mặc áo hoa đùa giỡn cho cha mẹ vui)

Niềm hạnh phúc này, thực sự làm cho người ta lưu luyến.

“Ôn Yến, sau này...”

“Kỳ, chàng không cần nói, ta biết, mọi người đều sẽ tốt thôi, là ta đồng ý cho bọn trẻ đi mà.” Ôn Yến ôm chặt lấy tấm lưng rộng của Tống Vĩnh Kỳ, bây giờ vòng tay của Tống Vĩnh Kỳ là nơi duy nhất có thể ủ ấm cho cô.

“Chuyện triều chính còn đang chờ, chàng mau đi giải quyết đi rồi quay về sớm, chắc ta không đợi được chàng đâu, ta mệt rồi.” Dạo gần đây thân thể Ôn Yến vô cùng mệt mỏi, bây giờ nói với Tống Vĩnh Kỳ mấy câu cũng phải gắng gượng lắm.

“Được, ta sẽ cố gắng về sớm, nàng ngủ trước đi.” Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói vậy thì tay đã ôm ngang lấy Ôn Yến, đưa cô trở lại giường trong tẩm điện, hôn lên trán cô rồi mới vội vả rời đi.

Trong cơn mơ màng, Ôn Yến nghe thấy tiếng Thiên Sơn nói chuyện, cô cố gắng mở mắt ra nhìn Thiên Sơn, khẽ khàng hỏi: “Xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?”

Thiên Sơn là người hiểu rõ tình trạng cơ thể cô bây giờ nhất, nếu không phải có chuyện gì đặc biệt trọng đại thì nàng ta sẽ không đến đánh thức cô dậy đâu.

“Không phải chuyện gì lớn, chỉ là Lý Tuân muốn gặp người, y đã đến từ chiều rồi, ta định vào bẩm báo, nhưng y không nhẫn tâm xen vào giữa cảnh gia đình đoàn tụ.” Khi Thiên Sơn nói ra những lời này, trong mắt nàng ta đầy sự thương tiếc, Lý Tuân và Lãnh Ninh rất thân thiện, trong thời gian này Lý Tuân buồn bã cô độc như thế nào, nàng ta là người hiểu rõ nhất.

“Lý Tuân? Không phải thời gian này y luôn đi tìm đứa con của mình sao? Tìm được tung tích của đứa trẻ rồi ư? Y phải nhờ mọi người hỗ trợ toàn lực mới đúng, không cần đến tìm ta làm gì.” Ôn Yến bối rối nói.

“Môn chủ có muốn gặp y không?” Thiên Sơn nhẹ nhàng hỏi.

“Để ta chuẩn bị một chút, cô đưa y vào trong đại điện đi.”

Ôn Yến vừa bước vào đại điện đã nhìn thấy Lý Tuân với khuôn mặt mệt mỏi sau bao nhiêu khó khăn, nhìn giống như một gã thô kệch đã nếm đủ gió sương nơi chiến trường, chẳng còn chút dáng vẻ nho nhã tuấn tú ngày trước nữa.

Thấy Ôn Yến bước vào, y liền cúi đầu chào.

“Lý Tuân, ngươi đến đây tìm ta hay là...?” Ôn Yến mệt mỏi vô cùng, cô biết rõ mình sẽ không trụ được bao lâu nữa, nên liền đi thẳng vào vấn đề.

“Ta đến đây tìm người là có hai chuyện, một là ta muốn đến Tử Húc Quốc, xem nơi nào có tin tức của đứa trẻ.” Lý Tuân nhẹ nhàng nói.

“Vạn Lương đã hứa với phu nhân của người là sẽ giúp ngươi tìm đứa trẻ, cho nên chúng ta sẽ dốc hết sức hỗ trợ, cho dù muốn đến Tử Húc Quốc, Phi Long Môn chúng ta cũng sẽ giúp hết sức mình.” Ôn Yến nhẹ nhàng trả lời, đây là lời hứa của Vạn Lương với một người mẹ.

Lời hứa này, cô ấy đã dùng tính mạng của mình để đánh đổi.

“Ta đến tìm môn chủ, là vì tin tức này đến một cách rất kì lạ, nó xuất hiện ngay trên bàn phòng khách nhà ta, ta không biết thật giả thế nào, nhưng ta phải đi tìm, đứa trẻ đó là con của ta và Yên Nhi.” Lời nói của Lý Tuân giống như đang nói với chính mình, còn Ôn Yến cũng chỉ phản ứng khi y nói đến nguồn gốc của tin tức kia.

“Vậy chuyện còn lại là gì, ban nãy ngươi nói có hai chuyện mà.” Ôn Yến khẽ hỏi lại.

“Trước kia, ta từng nghe Khanh Nhi nói chuyện với người ta, rằng chất độc trong người môn chủ không có thuốc nào giải được, nó sẽ khiến người và Hoàng thượng bị đoạn tuyệt hoàn toàn.” Lý Tuân nói xong thì nhìn Ôn Yến đầy lo lắng, y hiểu rõ nhất cách hạ độc của Khanh Nhi, nàng ta nói nếu có kết quả này thì chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả kia.

“Ừ, ta biết rồi, cảm ơn ngươi, ta sẽ bắt tay vào tìm cách giải độc từ đây.” Ôn Yến nhẹ nhàng cảm ơn.

Đây là lần đầu tiên cô biết, thì ra chất độc trong người cô không hề có thuốc giải, chẳng chắc Khanh Nhi chỉ có thể đưa ra thuốc làm giảm tốc độ độc phát tác.

Còn thuốc giải trong tay Tống Vân Lễ sợ là không giải được loại độc này.

“Môn chủ, người nhất định không được để Khanh Nhi và Tống Vân Lễ đạt được ý nguyện, bọn họ đã không còn nhân tính từ lâu rồi, chúng sẽ không thương xót bất cứ ai đâu, nên...” Lý Tuân thấy Ôn Yến vẫn rất bình tĩnh liền lên tiếng lần nữa, từ khi y nhớ lại lời nói lúc đầu của Khanh Nhi, trong lòng y toàn là linh cảm không lành.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6153 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5581 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5267 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5161 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4899 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4854 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter