Chương : 10
Chương 10: Không hẹn mà gặp
Phạm Khôn tưởng rằng khi Lý Lệ Mẫn nhìn thấy tờ
 giấy chứng nhận kết hôn này thì sẽ cảm thấy mất mát.
 Dù sao ban nãy cô ấy cũng đã đưa cho anh năm mươi
nghìn, ít nhiều gì cũng có ý muốn nối lại tình xưa.
Không ngờ sau khi Lý Lệ Mẫn nhìn thấy giấy
 chứng nhận kết hôn, cô ấy lại thật lòng mừng cho
anh.
Lý Hiểu Lan là người đẹp có tiếng. Lý Hiểu Lan mà
 lấy Phạm Khôn thì tức là ánh mắt của Lý Lệ Mẫn ngày
 xưa rất tốt đấy chứ.
Huống hồ Lý Lệ Mẫn đem tiền tiết kiệm của bản
 thân ra cho anh cũng không phải vì thương, mà là
 mong rằng anh có thể sử dụng chỗ tiền đó để gầy
 dựng nghiệp lớn. Tóm lại, cô ấy hy vọng Phạm Khôn
 có thể sống tốt hơn. Thấy Phạm Khôn lấy Lý Hiểu Lan
làm vợ, Lý Lệ Mẫn đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Mà Vương Vĩ nghe vậy thì lại sững sờ tại chỗ,
 nhưng không hề lên tiếng.
“Ai cơ?“ bà ngoại mặc dù không nhìn thấy, nhưng
vẫn đưa tay ra cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Lý Lệ Mẫn vô cùng hưng phấn đặt giấy chứng
 nhận kết hôn vào tay bà ngoại: “Bà ngoại, Tiểu Khôn
 kết hôn thật rồi, hơn nữa còn là một cô gái vô cùng
 xinh đẹp. À, chắc bà cũng biết đó ạ. Chính là con gái
 của chú Lý, trưởng trạm kiểm tra chất lượng, cũng ở
 đường Nhất Chỉ đó bà”.
Bà ngoại không nhìn thấy, nhưng vẫn lấy tay sờ
một chút.
“Ồ, là cô bé đó hả, xinh đẹp đấy, nhưng bà thấy
 không xinh bằng cháu đâu”.
Lý Lệ Mẫn đỏ bừng mặt nói: “Bà ngoại, bà thích
 cháu nên mới nói vậy đó. Thật ra ai cũng biết Lý Hiểu
 Lan xinh đẹp nhất mà, là hoa khôi của đường Nhất Chi
chúng ta ấy!”
“Con gái xinh đẹp thì có ích lợi gì? Phải có tấm
 lòng tốt mới được. Haiz, Tiểu Vĩ đúng là may mắn mới
 tìm được một cô gái tốt như cháu đấy. Đây là phúc mà
kiếp trước Tiểu Vĩ phải tu luyện mới có được!”
Trong lòng Vương Vĩ thì ngọt như mật, nhưng
 ngoài miệng vẫn nói: “Bà ngoại, bà thiên vị quá đó.
 Cháu cũng đẹp trai mà. Người ta vừa cao vừa giàu
 vừa đẹp trai, còn cháu thì chỉ không giàu thôi, chứ
vẫn cao và đẹp trai mà!”
Lý Lệ Mẫn liếc Vương Vĩ, bà ngoại lại gật đầu: “Hai
 đứa cũng xứng đôi mà, đều là người tốt. Bồ Tát sẽ bảo
 vệ cho hai cháu được đại phúc đại quý!”
“Đại phúc đại quý thì không mong, chỉ cần bình an
 là được bà ạ”, Vương Vĩ xách hai túi thức ăn và chai
 rượu nói: “Bà ngoại, bà nghỉ ngơi một chút nhé. Cháu
 mang thức ăn ra ngoài ăn với Tiểu Khôn”.
“Ra ngoài làm gì? Bà cũng thích náo nhiệt mà, các
 cháu ngồi đây ăn đi”.
“Bon cháu muốn uống rượu, sợ bà không chịu
được mùi rượu thôi”.
“Sao cơ? Đàn ông thì phải uống rượu chứ, các
 cháu đến lớn cả rồi mà. Uống đi, không ai nói gì các
 cháu đâu”.
Vương Vĩ và Phạm Khôn không ngờ bà ngoại lại
 thấu tình đạt lý như vậy.
Nhưng nghĩ cũng phải, hiện giờ Phạm Khôn là
 người thân duy nhất của bà, Vương Vĩ cũng là người
 duy nhất chăm sóc bà suốt mấy năm nay. Hai bọn họ
muốn làm gì thì e là bà ngoại cũng sẽ không cản.
Vương Vĩ lấy thức ăn ra, lại mở ra hai chai bia,
đồng thời gọi Lý Lệ Mẫn đến ăn cùng.
Lý Lệ Mẫn bón súp chim bồ câu cho bà ngoại xong
 thì ngồi xuống ăn cùng hai người đàn ông. Vương Vĩ
và Lý Lệ Mẫn thì bình thường, nhưng mỗi lần cụng ly,
Phạm Khôn đều mang vẻ mặt trang trọng và thành
 kính. Anh không nói thì thôi, cứ mở miệng ra thì lại là
cảm kích và tạ ơn.
Sau khi cơm nước xong, Lý Lệ Mẫn mở lời bảo
 Phạm Khôn ở lại nhà của cô nhưng Phạm Khôn nhất
 quyết không chịu, muốn ở lại bệnh viện chăm sóc bà
 ngoại.
Lý Lệ Mẫn nói tối hôm nay mình sẽ ở lại, mà so với
 Phạm Khôn thì cô chăm sóc bà ngoại sẽ tiện hơn một
chút.
Thật ra bà ngoại cũng muốn Phạm Khôn ở lại,
 nhưng bà lại nghĩ, anh vừa mới trở về nước thì phải
 nghỉ ngơi cho khỏe đã. Huống hồ, anh và Vương Vĩ là
 anh em tốt, hai người thanh niên ở bên nhau còn có
 nhiều điều cần nói. Vì vậy, bà ngoại cũng cố ý cho
 Phạm Khôn đi, đồng thời cũng bảo Lý Lệ Mẫn về nhà.
 Dấu sao trong bệnh viện cũng đã có y tá, mà y tá
trong phòng ICU thì lại càng ân cần hơn bình thường.
Cuối cùng Lý Lệ Mẫn vẫn ở lại, như vậy, Phạm
Khôn đành đi về cùng Vương Vĩ.
Sau khi ra khỏi phòng điều trị tích cực, Vương Vĩ
 mới cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn ra xem rồi trả lại
 cho Phạm Khôn: “Thật đó à? Hay cậu chỉ làm cho có
để lừa mọi người thế?”
Trước mặt Vương Vĩ, Phạm Khôn cũng không
 muốn giấu giếm gì, vì vậy anh kể lại mọi chuyện cho
Vương Vĩ nghe.
Vương Vĩ nghe xong thì kinh ngạc, rồi hỏi: “Không
 lẽ cậu vẫn chưa hiểu sao? Phương Nhã Đan và Lý Hiểu
 Lan là tình địch. Lý Hiểu Lan bị ép phải lấy cậu đó. Mà
 quan trọng hơn là, Lý Hiểu Lan với Trương Quốc Đống
 đã bắt đầu yêu từ hồi đại học, tính ra cũng phải năm,
 sáu năm rồi. Thế thì bọn họ chả làm đủ mọi bước rồi
ấy, cậu thật sự muốn làm hiệp sĩ đổ vỏ à?”
“Người anh em, hôm nay tôi cũng có hiểu gì đâu.
 Suốt cả quá trình tôi cứ như người mộng du ấy. Cậu
 nghĩ xem Lý Hiểu Lan là ai nào? Lúc ấy tôi chỉ cảm
 giác như có miếng bánh thơm ngon từ trên trời rơi
 xuống đầu vậy, bây giờ mới hối hận. Hiệp sĩ đổ vỏ thì
 cứ để đó đã, nhưng nghe ý của Lý Hiểu Lan thì giống
 như là sẽ chỉ làm một lần với tôi để sinh con thôi ấy.
 Khi nào có thai rồi thì sẽ không chịu cho tôi làm gì
 nữa”
“Vậy cậu còn nghĩ cái gì nữa? Dạng phụ nữ như
 vậy, haha”.
“Chẳng giấu gì cậu, tôi ở nước ngoài nhiều năm,
 phụ nữ dạng nào cũng đều thấy cả rồi, nhưng trong
 lòng vẫn luôn nhớ đến Phương Nhã Đan và Lý Hiểu
Lan. Dù sao tôi cũng yêu thầm bọn họ không chỉ ngày
một ngày hai”.
Vương Vĩ lắc đầu: “Tôi nói một câu phũ phàng thế
 này nhé. Giờ cậu xem mình đang có cái bộ dáng gì đi.
 Không nói đến việc Lý Hiểu Lan đã bị Trương Quốc
 Đống chơi đến mức nào, nhưng nhà cô ấy cũng đang
 nợ nần chồng chất. Bây giờ, đến cả nhà, cậu còn chưa
 có, thì dù có muốn làm con rể, e là cô ấy cũng không
chịu…”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện. Đến cửa bệnh viện,
 Vương Vĩ đang định lái xe máy đi thì Phạm Khôn nhìn
 thấy một đôi nam nữ đang tựa vào thân cây ven
đường hôn nhau thắm thiết.
Ban đầu anh cũng không để ý, nhưng vào lúc xe
 sắp sửa đi qua thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe
 điện dựng ngay cạnh cây. Mà dường như anh đã nhìn
thấy chiếc xe đó rồi.
Phạm Khôn đi qua, cảnh tượng trước mắt làm anh
 tức giận kinh khủng. Trước mắt anh là Trương Quốc
Đống đang ôm Lý Hiểu Lan dựa vào thân cây để hôn.
Vương Vĩ vừa mới khởi động xe máy xong, nhìn
 thấy Phạm Khôn đang nhìn về đôi nam nữ hôn nhau
 dưới tàng cây thì cảm thấy khó hiểu. Khi anh ấy lái xe
 tới gần thì thấy Phạm Khôn vỗ vai người đàn ông kia
 một cái, người đó quay đầu lại, Vương Vĩ mới nhìn rõ
 là Trương Quốc Đống.
Trương Quốc Đống và Lý Hiểu Lan không ngờ
 Phạm Khôn lại đột ngột xuất hiện. Thấy vẻ mặt lạnh
 lùng của anh, Lý Hiểu Lan đột nhiên chắn trước mặt
 Trương Quốc Đống rồi nghiêm nghị trách móc: “Anh
 định làm gì?”
Trương Quốc Đống lúc này không chỉ nhìn rõ
 Phạm Khôn mà còn thấy cả Vương Vĩ. Anh ta biết hai
 bọn họ là bạn thân. Nhưng từ thời còn đi học, đừng
 nói là hai bọn họ, có thêm hai người nữa thì cũng
không phải đối thủ của Trương Quốc Đống,
Trương Quốc Đống không những thích vận động
 mà còn từng học cả võ thuật với Muay Thái. Chính vì
 có sở trường như vậy mà anh ta mới đỗ được kỳ thi
 chuyên nghiệp, và trở thành một giáo viên dạy thể
 dục cấp ba. Vì thế anh ta rất coi thường Phạm Khôn
và Vương Vĩ.
Trương Quốc Đống gạt tay Lý Hiểu Lan qua một
 bên. Với anh ta, bản thân chưa đến nỗi cần một người
phụ nữ bảo vệ.
Trương Quốc Đống khinh khỉnh nhìn Phạm Khôn:
 “Phạm Tiện, đừng tưởng rằng có giấy chứng nhận kết
hôn rồi thì Hiểu Lan đã thuộc về cậu…
Anh ta chưa nói xong thì Phạm Khôn đã lạnh lùng
đánh thẳng vào mặt anh ta.
Một tiếng “bốp” vang lên, Trương Quốc Đống chỉ
 thấy lỗ mũi đau xót, hai mắt như hoa lên, mãu múi bắt
 đầu chảy ra.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Phạm
 Khôn vươn một tay ra kẹp lấy cổ, tay kia của Phạm
 Khôn đấm liên tục vào mặt anh ta. Trương Quốc Đống
 cảm thấy mình đã bị đánh gãy ít nhất là năm, sáu cái
răng cửa.