Chương : 3
Chương 3: Trò cười của cả lớp
Phạm Khôn nằm dưới đất, thấy Lý Hiểu Lan lấy cơ
 thể để bảo vệ mình, tâm trạng trở nên kích động,
 trong lòng biết nhưng vẫn cố hỏi: “Hiểu Lan, cảm ơn
 cô. Trương Quốc Đống bị làm sao vậy, điên hay gì? Cô
 thấy rồi đấy, lần này tôi không hề là thằng bỉ ổi nhé, là
anh ta…”
Lý Hiểu Lan đột ngột đứng dậy, lạnh lùng buông
 một câu “Đứng lên đi” rồi xoay người đi đến ven
đường, vẫy tay gọi taxi.
Phạm Khôn vội vàng bò dậy, đi đến bên cạnh Lý
 Hiểu Lan. Lý Hiểu Lan ghét bỏ nhìn anh: “Tránh xa tôi
ra, đừng có đứng gần như vậy!”
Phạm Khôn sửng sốt: Ban nãy còn vội vàng muốn
“vào việc”, sao giờ lại…
Lý Hiểu Lan như đoán được ý nghĩ của anh, lại bồi
 thêm một câu: “Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ làm chuyện
 đó với anh. Nhưng tôi không thích dây dưa dính líu lấy
nhau, nên tốt nhất là anh cách xa tôi ra!”
 “Không phải, tôi không có ý đó, tôi…”
“Thế anh có ý gì? Chẳng phải là anh thừa lúc
người khác gặp khó khăn, cấu kết với Phương Nhã
 Đan để làm nhục tôi hay sao? Được thôi, tôi sẽ cho hai
 người vừa ý. Anh muốn thân thể tôi chứ gì? Tối nay
anh sẽ có!”
 “Thừa lúc người khác gặp khó khăn? Tôi…”
Một chiếc taxi vừa hay dừng lại ở trước mặt bọn
họ, Lý Hiểu Lan mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi xuống.
Vào lúc Phạm Khôn đang do dự có nên lên xe ngồi
 hay không thì Lý Hiểu Lan lạnh lùng hỏi: “Anh còn
đứng đó làm gì? Lên xe đi!”
Phạm Khôn cười khổ một tiếng, lúng túng gãi ót,
nhưng vẫn mở cửa ghế sau ra rồi ngồi vào.
Dù thế nào thì họ cũng đã cầm giấy kết hôn rồi,
 hơn nữa anh cũng muốn hỏi rõ Lý Hiểu Lan việc “thừa
 lúc người khác gặp khó” là như thế nào.
Lý Hiểu Lan vừa mới bảo tài xế lái xe đến bệnh
 viện Nhân Dân số một, thì điện thoại của cô và Phạm
 Khôn đồng thời vang lên tiếng chuông báo tin nhắn
Wechat.
Hai người gần như lấy ra điện thoại cùng một lúc,
 mở ra nhìn thì thấy nhóm chat chung gần như nổ
tung.
Hóa ra là Phương Nhã Đan vừa mới nhắn vào một
tin: Dựa theo nguồn tin đáng tin cậy, bạn học Phạm
Khôn và bạn học Lý Hiểu Lan đã đến Cục dân chính
 để đăng ký kết hôn rồi, mọi người mau chúc mừng
bọn họ đi!
-Mẹ kiếp, người đẹp Phương, bịa đặt là lên
 phường uống trà đó nha!
-Khoan đã, Phạm Khôn là thần thánh phương nào?
 Là cái tên xấu xí bị đặt biệt danh Phạm Tiện đó sao?
 Vậy còn Trương Quốc Đống? Yếu sinh lý thì nói với tôi
một câu, sau phải nhờ Phạm Tiện giúp chứ hả?
~-Alo người đẹp Lý, nếu bụng to mà không ai chịu
 nhận thì cũng đừng có chuyển tiền cho Phạm Tiện
 chứ. Để tôi nhận cho, cho cô một hôn lễ sang trọng
 luôn!
~Mọi người đừng có nói linh tỉnh, nghe nói bố của
 Lý Hiểu Lan bị bệnh nặng, hình như phải thay thận gì
đó, mất tận mấy trăm ngàn, nên mới…
-Nên mới cái gì? Chẳng lẽ Phạm Tiện được “sugar
 mommy” bao nuôi rồi, hay là cậu ta đi cướp ngân
 hàng?
*sugar mommy: phụ nữ giàu có
-Cỡ Phạm Tiện mà cũng kiếm được sugar mommy
 á? Cướp ngân hàng á? Tôi cười xỉu~~
-Má nó chứ, chẳng trách đang yên đang lành
Phạm Tiện lại xuất hiện trong nhóm chat. Trưởng
nhóm đâu? Mau đuổi cái thằng này ra đi!
Phạm Khôn đột nhiên hiểu ra, bố của Lý Hiểu Lan
 cần một số tiền lớn. Ban nãy Phương Nhã Đan hẳn đã
giao dịch với Lý Hiểu Lan.
Mẹ kiếp, mấy trăm ngàn thôi? Còn không đủ để
anh nhét kẽ răng kìa!
Phạm Khôn không hiểu, Lý Hiểu Lan xinh đẹp như
 vậy thì sao lại sống không đến nỗi không có cả mấy
trăm ngàn trong tay?
Giống như những gì anh đoán, đám bạn học ngu
 ngốc này vẫn coi thường anh. Vào lúc anh cố nén lửa
 giận trong lòng lại, thì lại có thông báo của hệ thống:
 Xin lỗi! Bạn đã bị nhóm trưởng Lưu Vân Khôn mời ra
khỏi nhóm: “Nhóm bạn học trường Trung học số sáu”.
 Lưu Vân Khôn?
 Lửa giận của Phạm Khôn bốc lên ngùn ngụt.
Hồi nhỏ, Lưu Vân Khôn và Trương Quốc Đống là
 cặp bài trùng, thường xuyên cậy mạnh để ức hiếp
 Phạm Khôn. Lần này, anh ta lại đá Phạm Khôn ra khỏi
nhóm trò chuyện.
Phạm Khôn hận đến nghiến răng ken két, thiếu
 điều ném bay cái điện thoại. Anh thề rằng, có thể
 không đi kiếm chuyện với đám môi giới và Trương
Quốc Đống, nhưng anh phải dạy dỗ cho đám này một
bài học đã.
 Lý Hiểu Lan vẫn cúi đầu đọc tin nhắn trong
Wechat, nhưng lại không phản ứng gì cả.
Bởi vì ban nãy đã làm tổn thương Trương Quốc
 Đống, nên bây giờ lòng Lý Hiểu Lan vẫn còn đang rỉ
 máu. Hiện giờ bị bạn học châm chọc, cô ngược lại còn
thấy thoải mái hơn một chút.
Dẫu sao mọi người cũng đều là bất bình giùm
 Trương Quốc Đống. Theo suy nghĩ của Lý Hiểu Lan,
 đây cũng coi như là một loại đền bù khác đối với
Trương Quốc Đống.
Nhưng chẳng được bao lâu, khi nhìn thấy Trương
 Quốc Đống rời khỏi nhóm, lòng cô lại trở nên đau
 nhói.
Lưu Vân Khôn lúc này nhắn cho cô một cái tin
 nhắn: Hiểu Lan, đừng quá xúc động, chờ tôi, tôi không
 ngại trở thành hiệp sĩ tiếp mâm của anh Đông đâu!
*hiệp sĩ tiếp mâm: chỉ người đàn ông không ngại
 phụ nữ đã mang thai, vẫn bằng lòng lấy về làm vợ
-Mẹ kiếp, lão Lưu, dù cậu có muốn làm hiệp sĩ tiếp
 bàn thì cũng phải ly dị với vợ đã rồi hãy nói chứ?
-Ok, chỉ cần Hiểu Lan gật đầu, tôi sẽ đi làm thủ tục
ly hôn ngay!
 -Vậy tôi đứng ngay sau Vân Khôn nhé!
-Tôi nữa!
Lúc này có một cô bạn học lại nhắn một tin vào:
 Hiểu Lan, hỏi một câu yếu ớt thế này, có phải ở
 phương diện đó Phạm Tiện rất sung không?
Lý Hiểu Lan cười khổ, cô biết Phương Nhã Đan
 đang cố tình dắt mọi chuyện đi theo hướng khác, hơn
nữa còn muốn thấy cô bị hiểu lầm, bị nhục nhã.
Taxi dừng lại trước cửa bệnh viện, Lý Hiểu Lan đẩy
 cửa bước xuống, thậm chí còn không muốn nhìn
 Phạm Khôn thêm nửa giây.
Phạm Khôn đi theo cô đến chỗ thu tiền, nhìn cô
 quẹt thẻ nộp trước bốn trăm ngàn, lại cùng cô đi tới
 phòng bệnh, sau đó thấy Lý Gia Lương đang nằm trên
giường bệnh thì ngoan ngoãn chào: “Chào chú Lý ạ”.
Lý Gia Lương sững sờ, nhìn một lúc mới nhận ra,
nghỉ ngờ hỏi Lý Hiểu Lan: “Phạm Tiện?”
 Xỉu!
Đến cả Lý Gia Lương cũng biết cái biệt danh này
của anh, Phạm Khôn thật không thể tin nổi!
Lý Hiểu Lan nói, mặt không đổi sắc: “Bố, con đã
 nộp tiền viện phí rồi, con cũng sẽ đi nói chuyện với
 trưởng khoa một chút, xem có thể làm phẫu thuật vào
tuần sau được không”.
Lý Gia Lương gật đầu, nhưng không hiểu lắm. Buổi
sáng Lý Hiểu Lan nói là không có tiền, nhưng đến
chiều lại đi nộp được rồi?
Lý Hiểu Lan lại nói: “Bố, con có chuyện này muốn
 nói với bố. Con và anh ta đã đi đăng ký kết hôn rồi,
 chờ bố phẫu thuật thành công và xuất viện thì bọn
con sẽ tổ chức hôn lễ”.
 Sao cơ, kết hôn với Phạm Tiện?
Lý Gia Lương biết, con gái mình thích Trương
 Quốc Đống. Từ khi ông nằm viện đến giờ, tối nào
 Trương Quốc Đống cũng ở đây chăm sóc ông, tại
sao…
Lý Gia Lương đột nhiên hiểu ra, viện phí con gái
 vừa nộp chắc chắn có liên quan đến Phạm Khôn.
 Không lẽ mấy năm ra nước ngoài này, Phạm Khôn đã
kiếm được rất nhiều tiền rồi sao?
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong
 được.
Nhưng Lý Gia Lương biết, con gái mình chắc chắn
 cũng không phải loại nhìn thấy tiền là sáng mắt lên,
 hơn nữa, con gái và Trương Quốc Đống yêu thương
 nhau như vậy, chắc chắn là vì ông nên con gái mới
làm như thế.
Ngoại trừ thở dài thì Lý Gia Lương cũng không biết
 phải nói gì hơn.
Lúc Lý Hiểu Lan xoay người rời đi còn chẳng buồn
 nói câu nào với Phạm Khôn. Phạm Khôn cười chào
 tạm biệt Lý Gia Lương rồi đuổi theo Lý Hiểu Lan.
Khi bọn họ đi ra đến cổng bệnh viện, Lý Hiểu Lan
 lại nói: “Nói đi, đến nhà anh hay đi khách sạn?”
Bởi vì Phương Nhã Đan cho cô thời gian một năm,
 mà hôm nay chính là “thời kỳ nguy hiểm” của Lý Hiểu
 Lan. Nếu như đúng dịp thì không chừng là có thể có
thai luôn hôm nay đấy.