Chương : 77
Chương 77: Tôi thừa nhận
“Lưu Bình An này rốt cuộc là sao
 đây?” Tôn Mạnh Hùng cũng vô cùng tức
 giận, mới đầu Lưu Bình An nhận phụ
 trách khử độc cho Tony đã khiến Tôn
 Mạnh Hùng nhìn Lưu Bình An với cặp
 mắt khác xưa, nhưng không ngờ anh ta
 lại để một triệu chứng dễ như ăn cháo
 này khiến bệnh nhân rơi vào tình trạng bị sốc!
“Tôi không cần biết Lưu Bình An bị
 gì, bây giờ ông lập tức gọi bác sĩ khác
 đến đây cho tôi, nhanh lên, nếu Tony có
 mệnh hệ gì thì chiếc ghế Viện trưởng
 này của ông cũng không còn đâu!”
 Tống Mạnh Cường căm tức nhìn Tôn
 Mạnh Hùng, rống to lên.
Ngay lúc đó, Lưu Bình An hồn bay
 phách lạc từ từ ra khỏi phòng cấp cứu.
Tôn Mạnh Hùng vội vàng đi tới xốc
 cổ áo Lưu Bình An lên, lớn tiếng quát:
 “Lưu Bình An, rốt cuộc cậu đã làm gì
 vậy? Sao cậu lại để Tony bị sốc rồi?”
“Tôi, tôi cũng không biết…” Lưu Bình
 An nói với vẻ vô cùng hốt hoảng.
“Cậu không biết à, cậu là bác sĩ phụ
 trách cho anh ấy mà cậu không biết à?”
 Tống Mạnh Cường tức tối hét lên:
 “Không phải cậu đã nói triệu chứng tái
 phát của Tony giống hệt như lúc anh ấy
 được đưa tới sao? Vậy chiều nay cậu
 đã chữa cho anh ấy kiểu gì? Sao bây
 giờ lại không trị được? Có phải cậu cố ý
 không đấy?”
“Tôi, tôi không…”
“Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay
 Tony gặp chuyện không may thì mày sẽ
phạm tội cố ý giết người, ông đây nhất
 định phải cho mày đi bóc lịch!” Tống
 Mạnh Cường tức giận gào lên.
Trong mắt anh ta, lúc chiều Lưu
 Bình An chữa được cho Tony chỉ trong
 vòng mười phút nhưng bây giờ anh ta
 lại chưa khỏi hoàn toàn, hiển nhiên là
 Lưu Bình An cố ý rồi, mà mục đích cho
 sự cố ý này là gì? Quá rõ ràng, Lưu Bình
 An muốn lợi dụng cách này để có thể
 trục lợi từ mình!
Anh ta thật sự không nghĩ rằng Lưu
 Bình An lại là một kẻ đểu cáng đến mức
 dám lấy cả tính mạng của Tony mà đe
 dọa để trục lợi về phần mình!
Vậy nên Tống Mạnh Cường mới
 giận tím mặt như thế.
“Tôi… Tôi…” Môi Lưu Bình An khế
 mấp máy, phải chịu áp lực nặng nề từ
 nhiều phía, hai chân Lưu Bình An không
 chịu nổi mà mềm nhữn ra, sau đó
“Phịch’ một tiếng quỳ xuống dưới đất,
 van xin: “Viện trưởng Tôn, anh Tống,
 tôi.. tôi… Tôi không phải người!”
Lưu Bình An khóc mà nước mắt
 nước mũi chảy giàn giụa, anh ta biết
 một khi mình thừa nhận thì hậu quả
 dành cho anh ta chính là bị bệnh viện
 sa thải, từ nay về sau không thể tiếp tục
 sinh sống ở thành phố Lâm Hải nữa.
Nhưng nếu không thừa nhận thì
 Tony sẽ chết!
Ban chiều trị hết nhưng buổi tối lại
 không, bất cứ người nào cũng sẽ cho
 rằng anh ta đã cố ý làm vậy, đến lúc đó
 nếu anh ta thật sự bị gán cho tội danh
 cố ý giết người thì không chỉ đơn gian là
 bị bệnh viện sa thải đâu.
“Thực ra, thực ra…” Lưu Bình An lau
 nước mắt, nói với vẻ cực kì không cam
 tâm: “Thực ra, tôi không phải là đã
 người chữa cho Tony vào chiều hôm
nay…
“Cái gì?” Nghe vậy, Tôn Mạnh Hùng
 vô cùng khiếp sợ mà nhìn về phía Lưu
 Bình An.
“Viện trưởng Tôn à, thật ra người đã
 khử độc cho Tony vào chiêu nay không
 phải tôi mà là một người khác. Chỉ là
 lúc ấy tôi cảm thấy Tony có địa vị cao,
 nếu tôi đã trị khỏi cho anh ta thì tôi sẽ
 được nhận tiền thưởng, không những
 vậy còn có thể thăng chức nữa, nên…
 tôi bị lòng tham che mắt nhất thời nên
 đã đánh mất lương tâm, cướp đi cái
 công lao này!”
“Lưu Bình An, ý cậu là gì?” Tôn
 Mạnh Hùng cau mày hỏi: “Cậu không trị
 được hết cho Tony nên cố ý đùn đẩy
 trách nhiệm, có phải không?”
“Viện trưởng Tôn à, giờ đã là lúc
 nào rồi mà tôi còn đùn đẩy trách nhiệm
 làm gì chứ? Bây giờ tôi ước có thể trị
khỏi cho Tony biết mấy, nhưng lúc chiều
 tôi thật sự không phải người đã chữa
 cho anh ta, thật sự không phải…” Trên
 khuôn mặt của Lưu Bình An giàn giụa
 nước mắt, anh ta biết chân tướng của
 chuyện này đã bị phơi bày ra ngoài ánh
 sáng, ngày cuối cùng của anh ta đã đến
 röI.
“Đồ khốn nạn!” Tôn Mạnh Hùng
 điên tiết hét lên, giơ tay lên tát vào mặt
 Lưu Bình An: “Lưu Bình An, cậu có biết
 hành động này của cậu nghĩa là gì
 không? Cậu đang trộm cắp công lao
 của người khác đấy! Cậu đã phạm tội
 cố ý hại người, ham muốn lợi ích của
 cậu sẽ hại chết Tony đấy, cậu có biết
 không hả?”
“Viện trưởng Tôn, tôi sai rồi, tôi thật
 sự sai rồi.”
Lưu Bình An quỳ mọt xuống đất, lúc
 này anh ta đã hối hận đến mức ruột
cũng xanh lè, nếu ông trời cho anh ta
 thêm một cơ hội nữa thì có chết anh ta
 cũng không dám cướp công lao này
 đâu. Đây cũng không hê là công lao gì
 cả, hoàn toàn chính là một củ khoai
 lang phỏng tay!
“Viện trưởng Tôn, chúng ta phải
 nhanh chóng mời anh ta đến đây để
 anh ta cấp cứu Tony thôi, nếu không thì
 Tony chết chắc rồi!” Lưu Bình An vội
 vàng nói.
Lưu Bình An nói vậy không phải vì
 đã động lòng trắc ẩn, mà là anh ta biết
 tính mạng của mình đã phụ thuộc vào
 mạng sống của Tony. Chỉ cần anh ta
 không sao thì chuyện này sẽ được vớt
 vát, nhưng nếu Tony chết rồi thì chẳng
 mấy chốc cũng sẽ đến phiên anh ta thôi!
“Lát nữa ông đây sẽ tính sổ với
 cậu!” Tôn Mạnh Hùng căm tức nhìn Lưu
 Bình An rồi quát lên: “Nói đi, cậu ta là
bác sĩ nào trong bệnh viện chúng ta?”
“Không, không phải bác sĩ của bệnh
 viện chúng ta, đó, đó là một bác sĩ
 Đông y.” Lưu Bình An run rẩy nói.
“Không phải bác sĩ trong bệnh viện
 chúng ta ư?” Tôn Mạnh Hùng kinh ngạc,
 hỏi: “Vậy là ai, nhanh lên, gọi cho cậu ta
 đi chứ!”
“Tôi, tôi cũng không biết anh ta là ai
 nữa, tôi chỉ biết là anh ta có mối quan
 hệ rất mật thiết với nữ tổng giám đốc
 cùng đưa Tony đến.” Lưu Bình An nói.
 Anh ta thật sự không biết tên của Giang
 Bắc Minh. thậm chí còn vì địa vị của
 anh ta quá thấp mà không biết được cả
 việc Thẩm Thanh Lan là tổng giám đốc
 của tập đoàn Thẩm thị.
“Nữ tổng giám đốc cùng đưa Tony
 tới à?” Tống Mạnh Cường đang đứng
 bên cạnh nhướng mày, lập tức lấy di
 động ra gọi một cú điện thoại.
“A lô, Thẩm Thanh Lan à? Chiều
 hôm nay cô đã đưa Tony đến bệnh viện
 đúng không? Có phải lúc ấy Bắc Minh
 cũng đi với cô không? Có phải Bắc Minh
 là người đã cấp cứu cho Tony không?”
Thẩm Thanh Lan vừa bắt máy là Tống
 Mạnh Cường vội vàng hỏi ngay.
Khi Lưu Bình An nói người bác sĩ đó
 có mối quan hệ mật thiết với Thẩm
 Thanh Lan, lại còn là một bác sĩ Đông y,
 Tống Mạnh Cường đã nghĩ ngay đến
 Giang Bắc Minh, chồng của Thẩm
 Thanh Lan, chỉ phất tay một cái đã trị
 dứt bệnh cho bố anh ta.
“Đúng vậy, nhưng tôi nghe Giang
 Bắc Minh nói công lao này đã bị một
 bác sĩ tên là Lưu Bình An cướp đi, nên
 anh ấy không cần!” Thẩm Thanh Lan
 nói. Cho đến lúc này, Thẩm Thanh Lan
 vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện
 Lưu Bình An đã cướp đi công lao của
Giang Bắc Minh!
“Giờ khoan nói chuyện này đã.”
 Tống Mạnh Cường vội vàng nói: “Cô và
 Bắc Minh nhanh tới bệnh viện đi, Tony
 đã bị sốc, hôn mê rồi!”