Chương : 78
Chương 78: Không ổn, có chuyện rồi
“Tony bị sốc, hôn mê rồi à?” Thẩm
 Thanh Lan kinh ngạc hỏi: “Được, vậy tôi
 và Bắc Minh đến ngay đây!”
Lúc này Giang Bắc Minh và Thẩm
 Thanh Lan đã về đến nhà, đang ngồi
 xem tỉ vi trong phòng khách, hiển nhiên
 là Giang Bắc Minh đã nghe rõ cuộc nói
 chuyện giữa Thẩm Thanh Lan và Tống
 Mạnh Cường.
“Tony bị sốc hả? Đi thôi, hai chúng
 ta cùng lên bệnh viện xem sao.” Giang
 Bắc Minh đứng lên, nói với Thẩm Thanh
 Lan.
Thẩm Thanh Lan thấy vẻ mặt không
hề kinh ngạc chút nào của Giang Bắc
 Minh thì nhướng mày, hỏi: “Nhìn anh có
 vẻ đã biết trước chuyện Tony bị sốc
 nhỉ?”
Giang Bắc Minh cười cười, nói:
 “Cũng không hẳn là biết trước, tôi chỉ
 biết sẽ có một trong hai khả năng: hoặc
 Tony không có chuyện gì, hoặc anh ta
 sẽ bị sốc!”
“Nói cụ thể xem nào?” Thẩm Thanh
 Lan cau mày hỏi.
“Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện trước,
 trên đường đi tôi sẽ từ từ nói cho cô
 nghe.” Giang Bắc Minh cười một tiếng nói.
“Được!”
Lên xe, Thẩm Thanh Lan không hay
 lái xe nên hầu như Giang Bắc Minh luôn
 là người lái xe khi hai người đồng thời đi xe.
“Thực ra lúc trị liệu cho Tony, tôi đã
 phát hiện anh ta bị ngộ độc thực phẩm,
 nhưng mặc dù là ngộ độc thực phẩm,
 nó lại có một sự khác biệt rất lớn đối
 với những người bị ngộ độc thực phẩm
 khác!” Giang Bắc Minh nói với Thẩm
 Thanh Lan.
“Khác nhau ở chỗ nào?” Thẩm
 Thanh Lan hỏi.
“Nếu bị ngộ độc thực phẩm thì chắc
 chản đã ăn trúng thức ăn có độc nên
 mới dẫn đến ngộ độc, nhưng trường
 hợp của Tony thì không giống như
 thông thường, không giống ở chỗ thức
 ăn đã khiến Tony bị ngộ độc không
 chứa độc mà là thức ăn thông thường,
 cơ mà Tony ăn vào vẫn bị ngộ độc.”
 Giang Bắc Minh nói.
“Hả? Nguyên nhân này là sao? Tại
 sao ăn thức ăn thông thường mà vẫn bị
 ngộ độc?” Nghe Giang Bắc Minh nói
vậy, Thẩm Thanh Lan càng thấy khó
 hiểu.
“Là thế này.” Giang Bắc Minh nói:
 “Không biết cô đã từng nghe nói
 đến một loại bệnh được gọi là thiếu hụt
 glucose-6-phosphate Dehydrogenase
chưa, đây là bệnh di truyền, biểu hiện
 phổ biến nhất chính là không thể ăn
 đậu tằm cùng với hầu hết các loại đậu
 nên bệnh này còn được gọi tắt là bệnh
 đậu tằm!
Thậm chí người mắc triệu chứng
 này không thể đi đến nơi đang vào mùa
 đậu tằm sinh trưởng nở hoa, ngay cả
 đất trồng trọt đậu tằm cũng thế, nếu
 ngửi mùi của hoa đậu tắm trong thời
 gian dài, hoặc để phấn hoa đậu tằm
 bay vào trong mũi thì cũng sẽ làm sinh
 ra loại bệnh này!”
“Hình như tôi có nghe qua về bệnh
 đậu tắm.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, nói:
“Tôi nghe nói bệnh này là bệnh di
 truyền, không thể chữa khỏi, chỉ cần lưu
 ý không ăn những loại đậu đó thì cả đời
 sẽ không sao cả. Nhưng nếu phát bệnh
 thì hậu quả có nhẹ có nặng, nếu nhẹ thì
 có thể chỉ cảm thấy choáng đầu, khó
 chịu, qua một hai ngày là khỏi, nhưng
 nếu nặng thì sẽ khiến bệnh nhân không
 thể thở đều, sắc mặt trắng xanh, thậm
 chí còn có thể gây nguy hiểm đến tính
 mạng!”
“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh vừa gật
 đầu vừa nói:
“Ban chiều lúc trị liệu cho Tony, tôi
 cũng đã kiểm tra sơ qua thân thể anh
 ta, phát hiện trùng hợp là trưa nay anh
 ta đã ăn đậu tằm, hơn nữa lại là đậu
 tảm xào, lượng thức ăn còn không ít.
Thế nên nguyên nhân anh ta bị
 bệnh vào buổi chiều là vì ăn đậu tằm
 mà dẫn đến bệnh đậu tằm. Mặc dù đậu
tảm không phải thức ăn gây ra biểu
 hiện ngộ độc nghiêm trọng, nhưng nó
 lại là độc dược chí mạng đối với người
 mắc bệnh đậu tằm như Tony!”
“Vậy có nghĩa là Tony có bệnh đậu
 tảm sao?” Thẩm Thanh Lan sửng sốt,
 hỏi.
“Đúng vậy!” Giang Bắc Minh gật
 đầu, nói:
“Ban đầu tôi tưởng cô không hiểu
 mấy thứ này nên lúc ở trong bệnh viện
 mới nói với cô là Tony bị ngộ độc thực
 phẩm. Theo như tôi đoán, chắc chắn
 Lưu Bình An cũng đã nghe được điều
 này, sau khi cướp công lao của tôi, anh
 ta sẽ đắc chí, không suy nghĩ nhiêu hơn
 nữa.
Thường thì khi bệnh nhân được
 nằm viện quan sát, bác sĩ sẽ cho chích
 thuốc giảm sốt, mà nếu không biết
 bệnh nhân có bệnh đậu tằm thì rất có
khả năng bác sĩ sẽ dùng phải loại thuốc
 gây ảnh hưởng đến bệnh đậu tằm, từ
 đó làm dẫn phát bệnh đậu tằm một lần
 nữa. Tôi hoài nghi, tối nay Tony lại phát
 bệnh cũng bởi vì nguyên nhân này!”
“Thì ra là như vậy!” Thẩm Thanh
 Lan gật đầu, nhìn về phía Giang Bắc
 Minh với vẻ hơi kì lạ. Không ngờ Giang
 Bắc Minh lại biết nhiều đến thết
Trong lòng cô bắt đầu có chút tò
 mò, rốt cuộc Giang Bắc Minh đã làm
 thế nào mà bỗng nhiên hiểu nhiều thế
 nhỉ? Nhưng vừa nghĩ tới việc chiều nay
 Giang Bắc Minh nói muốn cất giữ vài bí
 mật của mình, Thẩm Thanh Lan chỉ
 đành nhịn lòng hiếu kỳ xuống, không lên
 tiếng dò hỏi!
Chẳng mấy chốc hai người đã đến
 vào bệnh viện.
Khi họ đi tới phòng cấp cứu, hai
 người Tống Mạnh Cường và Tôn Mạnh
Hùng đã sốt ruột như kiến trên chảo
 nóng, vì lúc này tình hình của Tony đang
 hết sức gay go, theo như bác sĩ quan
 sát, rất có khả năng Tony sẽ mất mạng
 bất cứ lúc nào!
“Bắc Minh, cậu đã tới rồi, nhanh vào
 cấp cứu cho Tony đi.” Tống Mạnh
 Cường vội vàng tiến lên, vì Giang Bắc
 Minh đã chữa trị cho ba anh ta, đoạn
 thời gian vừa qua thân thể của ba anh
 ta lại rất khỏe mạnh nên Tống Mạnh
 Cường rất tin tưởng vào khả năng chữa
 bệnh của Giang Bắc Minh.
“Được, anh Tống, đừng nôn nóng,
 có tôi ở đây, Tony sẽ không sao đâu.”
 Nói rồi Giang Bắc Minh nhanh chóng đi
 vào phòng cấp cứu.
Lúc này, tình hình của Tony đang
 nằm trên bàn mổ đã nghiêm trọng hơn
 rất nhiều so với lúc được đưa vào bệnh
 viện vào buổi chiều, vì lúc được đưa tới
chỉ cách thời điểm phát bệnh nửa tiếng,
 còn giờ đây thì vì thứ gọi là cấp cứu’
 của Lưu Bình An mà bị chậm trễ một
 tiếng đồng hồ, hơn nữa Giang Bắc Minh
 đi qua đây cũng cần tốn hơn hai mươi
 phút, thế là bệnh tình bây giờ của Tony
 đã đến mức nghiêm trọng!
Giang Bắc Minh vội vàng lấy ngân
 châm ra khỏi túi tiền, sau đó lập tức
 tiến hành chữa trị cho Tony.
Sau khi thấy Giang Bắc Minh đến,
 Lưu Bình An đang thẫn thờ ở cửa cũng
 thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tony không
 chết thì anh ta cũng sẽ không bị ảnh
 hưởng gì quá lớn.
Thẩm Thanh Lan nhìn Lưu Bình An
 như một con chó nhà có tang mà ngồi
 đó, trong lòng dâng lên cơn giận dữ khó
 mà bình tĩnh lại được. Cô đưa mắt nhìn
 Tôn Mạnh Hùng, mở miệng hỏi:
“Viện trưởng Tôn, có phải bệnh viện
các ông có một quy định là phải cần
 người thân của bệnh thân tự ký tên mới
 được phép tiến hành chữa trị cho bệnh
 nhân không?
Dù lần này bệnh tình của bệnh nhân
 thật sự quá nguy cấp, có nguy hiểm đến
 tính mạng, nhưng không có chữ ký của
 người thân bệnh nhân, có phải cũng
 đồng nghĩa với việc trơ mắt nhìn bệnh
 nhân chết đi, cũng sẽ không nhúng tay
 cấp cứu không? Dẫu sao nếu làm vậy
 thì khi bệnh nhân chết, bệnh viện các
 ông sẽ phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề!”
Khi nghe Thẩm Thanh Lan hỏi Tôn
 Mạnh Hùng như vậy, Lưu Bình An đang
 hối hận ngồi đó mà không nói một lời
 lập tức run bần bật, trong lòng thâm
 kêu khố: ‘Không ổn, có chuyện rồi!